Tiếng động cơ của chiếc Gallardo vang khắp con đường.
Lâm Chính yên lặng lái xe.
Tô Nhu cúi đầu, dường như đang suy nghĩ gì đó, hai bàn tay nhỏ nhắn đan vào nhau, trông rất bối rối.
Rõ ràng cô vẫn chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
"Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Tại sao... Mã Hải lại cung kính với anh như vậy?", cuối cùng Tô Nhu cũng ngẩng đầu lên, đưa ra nghi vấn.
Tuy Mã Hải vẫn chưa cúi hẳn người xuống, nhưng ông ta lại chìa tay ra với Lâm Chính.
Cả Giang Thành chỉ có vài người có thể khiến người như Mã Hải chủ động bắt tay.
"Vậy em nghĩ là nguyên nhân gì?", Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
"Em không biết", Tô Nhu lắc đầu.
"Thực ra đáp án rất đơn giản".
"Đáp án gì cơ?", Tô Nhu lập tức ngoảnh sang, nhìn anh chằm chằm.
"Bởi vì anh... chính là Chủ tịch Lâm!", Lâm Chính mỉm cười nói.
Anh không cười còn đỡ, anh cười lại khiến Tô Nhu có chút không tin.
Nhưng biểu hiện trước đó của Mã Hải lại quá bất thường...
Tô Nhu chịu chết không thể nào hiểu nổi.
"Em biết rồi", dường như Tô Nhu bỗng ý thức được gì đó, nhỏ giọng kêu lên.
"Em nghĩ ra gì vậy?", Lâm Chính ngoảnh sang hỏi.
"Anh dùng số tiền kia mua cổ phần của Dương Hoa rồi à?", Tô Nhu lạnh lùng hỏi.
"Ặc...", Lâm Chính suýt nữa thì tắt thở.
Khả năng này mà Tô Nhu cũng nghĩ ra sao? Anh không thể không khâm phục sức tưởng tượng của cô.
Trừ khi Lâm Chính nhận được toàn bộ số tiền bồi thường của cặp Hoa Hi Vọng, thì mới có khả năng mua cổ phần gia nhập. Hơn nữa cho dù mua cổ phần gia nhập, thì Mã Hải cũng đâu cần phải cung kính với anh như vậy? Phải biết rằng, Mã Hải cũng sở hữu khối tài sản khổng lồ, cần gì phải cung kính với một cổ đông nhỏ chứ?
"Không đúng, tiền của cặp Hoa Hi Vọng vẫn chưa có, hơn nữa vụ kiện cũng chưa bắt đầu... Chuyện này là sao đây?", Tô Nhu vắt óc suy nghĩ nguyên nhân.
Lâm Chính dừng xe ở ven đường, lấy điện thoại ra mở Tiktok, rồi mở một video đang rất nổi gần đây cho Tô Nhu xem.
Trong video là một người đàn ông đeo kính, trông rất nhếch nhác, đang làm mấy động tác co giật như lên cơn điên. Nhạc vừa chuyển, người đàn ông bỗng biến hình, áo vest giày da, mái tóc đen bóng, làn da trắng nõn, trông rất đẹp trai.
"Em đã hiểu chưa?", Lâm Chính cười hỏi.
Tô Nhu vô cùng nghi hoặc: "Không hiểu".
"Thôi được rồi".
Giải thích thất bại.
Có vẻ Tô Nhu không dám liên hệ Chủ tịch Lâm với chồng mình...
Cũng phải, thoạt nhìn hai người này có sự cách biệt quá lớn, hơn nữa dáng vẻ của Chủ tịch Lâm không giống như những video này, dựa vào filter và trang điểm để thay đổi.
Lâm Chính lắc đầu, cũng chẳng buồn nói nữa, tiếp tục lái xe.
Xe nhanh chóng dừng ở tầng một công ty Quốc tế Duyệt Nhan.
"Em lên trước đi, anh quay lại đó, mọi chuyện vẫn chưa giải quyết xong", Lâm Chính nói.
"Giám đốc Mã sẽ không làm khó anh đấy chứ?", Tô Nhu hỏi với vẻ lo lắng.
"Yên tâm đi, không sao đâu. Em quên rồi sao? Anh là cổ đông của Dương Hoa đó", Lâm Chính cười đáp.
Tô Nhu nghe thấy thế, ánh mắt lại càng tỏ vẻ khó hiểu hơn.
Xem ra cô phải nhúng tay vào rồi, chuyện này hiển nhiên cũng khiến bộ óc kinh doanh của cô trở nên ù ù cạc cạc.
Thôi, mặc kệ nó đi.
Tô Nhu thở dài, lắc đầu bước vào công ty.
Lâm Chính lại giẫm chân ga, lái về phía nhà hàng.
Trên đường đi, một số điện thoại khác của Lâm Chính bỗng đổ chuông.
Anh hơi sửng sốt.
Màn hình hiển thị là Tô Nhu.
Phải biết rằng, đây là số điện thoại của Chủ tịch Lâm.
Cô gần như không chủ động gọi đến số này bao giờ.
Lâm Chính lướt mắt nhìn màn hình, dường như nghĩ đến gì đó, anh mỉm cười rồi bấm nút nghe.
"Chủ tịch Lâm, chào... chào anh", giọng nói của Tô Nhu có chút căng thẳng.
"Có chuyện gì sao cô Tô?", Lâm Chính khiến giọng nói của mình trở nên dịu dàng hơn.
"Chủ tịch Lâm, chuyện là thế này..."
Tô Nhu vội vàng kể lại chuyện ở nhà hàng, sau đó nói: "Chủ tịch Lâm, tôi nghĩ giữa mọi người có chút hiểu lầm, mong anh có thể giơ cao đánh khẽ... tha cho chồng tôi..."
Lâm Chính nghe thấy thế, trong lòng không khỏi ấm áp.
Tuy trong lòng mọi người, Chủ tịch Lâm xuất sắc như vậy, hoàn hảo như vậy, đẹp trai như vậy, là người đàn ông có được tất cả.
Nhưng... Tô Nhu vẫn là chính mình, vẫn làm tròn nghĩa vụ của một người vợ, vẫn cố gắng bảo vệ chồng mình.
Dù anh ta bất tài đến đâu...
"Tôi biết rồi".
Lâm Chính hít sâu một hơi, bình thản đáp: "Chuyện này tôi sẽ hỏi Mã Hải, Lâm Chính... rất ổn, cô không cần lo lắng".
"Vậy thì tôi yên tâm rồi, cảm ơn anh, Chủ tịch Lâm", Tô Nhu thở phào nhẹ nhõm.
"Không có gì".
Lâm Chính chuẩn bị tắt điện thoại.
Nhưng ánh mắt lại có chút sâu xa.
"Chỉ đáng tiếc... đại hội sắp diễn ra, tôi... cũng nên đi rồi..."
Brừm brừm...
Chiếc Gallardo lại đỗ ở cửa nhà hàng.
Lúc này, nhà hàng đang đóng chặt cửa.
Đám Mã Hải vẫn đang ở bên trong.
Trong nhà hàng vô cùng yên tĩnh, ngay cả ông chủ cũng đang run rẩy ngồi xổm ở trong quầy, không dám thò đầu ra.
Lâm Chính xuống xe, sải bước tiến vào.
Cạch.
Anh đẩy cửa ra, sắc mặt âm trầm đi tới trước mặt Vương Hào và Vương Tử Tường.
"Chủ tịch Lâm!".
Mã Hải cúi đầu khom lưng, chào đầy cung kính.
Câu chào này khiến tất cả mọi người đang có mặt đều ngớ ra.