Xem xong tư liệu trong kẹp tài liệu, bọn họ rất hài lòng tiễn Vương Khang đi.
Vương Khang vội vã quay về nhà họ Vương, báo cáo lại thái độ của đám người Nhậm Quy cho ông cụ Vương.
Nhưng Vương Khang chưa đi được bao lâu, nụ cười trên mặt đám người nọ lại biến mất.
“Ông Nhậm, ông thấy thế nào?”, Cư Chí Cường lên tiếng hỏi.
“Còn thấy thế nào nữa? Người ta đã đưa tài liệu vào tay chúng ta, đương nhiên chúng ta phải nắm bắt cơ hội lần này thật tốt!”, Nhậm Quy cười ha hả.
“Ông Nhậm, ông không sợ đây là âm mưu của Chủ tịch Lâm của Dương Hoa sao?”, một ông lớn hạ giọng nói.
“Âm mưu? Thế nào? Ông cảm thấy Vương Khang kia là Chủ tịch Lâm cố tình sắp xếp đến tiếp cận chúng ta?”, Nhậm Quy nheo mắt nhìn ông ta.
“Cũng không phải không có khả năng đó! Nếu Chủ tịch Lâm sắp đật bẫy, bảo Vương Khang đến dụ chúng ta vào bẫy, vậy thì chúng ta sẽ tiêu đời! Chúng ta vẫn nên cẩn thận thì hơn!”.
“Ông nói không sai, vô duyên vô cớ vì sao nhà họ Vương lại phản bội Dương Hoa, hợp tác với chúng ta? Phải biết rằng nhà họ Vương vẫn có trọng lượng rất lớn ở Dương Hoa. Nếu là lúc trước bọn họ chạy đến hợp tác với chúng ta thì còn tin được, dù sao lúc đó Dương Hoa nhìn như sắp đổ. Nhưng sau khi Chủ tịch Lâm công khai thuốc đặc trị bệnh tiểu đường, ông ta còn chạy đến hợp tác với chúng ta, chuyện này không thể hiểu được. Bây giờ Dương Hoa cũng không phải không có cơ hội trở mình, về tình về lý đều không đúng!”, gã đầu hói lúc trước cũng nhíu mày.
“Yên tâm, chuyện này tôi đã nhận được chút tin tức!”.
“Ông Nhậm đang chỉ chuyện nhà hàng sao? Nhưng Vương Khang cũng đã nói, khi đó ông ta không ở hiện trường, hơn nữa đó cũng chỉ là lời một phía từ ông ta. Nếu đó là một vở kịch do nhà họ Vương và Chủ tịch Lâm dựng lên, chúng ta cũng lọt bẫy không phải sao?”.
“Thế nên không phải tôi đã sắp xếp nhiệm vụ cho ông ta rồi sao? Bảo nhà họ Vương phá nhà máy sản xuất thuốc của Dương Hoa. Chỉ cần nhà họ Vương làm được điều này, tôi có thể tin ông ta 50%!”, Nhậm Quy nheo mắt lại, cười nói.
“50%? Ông Nhậm, đến vậy mà ông cũng chỉ tin ông ta một nửa?”.
“Đương nhiên, vì tôi lo ông ta sẽ giả vờ phá hoại, thực ra lại âm thầm hỗ trợ Dương Hoa sản xuất thuốc! Thế nên, chuyện phá hoại nhà máy không thể khiến tôi hoàn toàn tin tưởng nhà họ Vương!”.
“Vậy chú Nhậm, nhà họ Vương phải làm đến mức nào thì chúng ta mới có thể hoàn toàn tin ông ta?”, Cư Chí Cường hỏi.
“Rất đơn giản!”.
Trong mắt Nhậm Quy lóe lên tia sáng lạnh lẽo độc ác: "Chỉ cần nhà họ Vương giúp chúng ta lấy được một thứ, vậy thì Nhậm Quy tôi sẽ không nghi ngờ nhà họ Vương nữa!”.
“Thứ gì?”.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Nhậm Quy.
Nhậm Quy nhếch khóe miệng, cười nhạt nói: “Phương pháp điều chế thuốc đặc trị bệnh tiểu đường!”.
Ông ta dứt lời, hơi thở của đám đông đều run rẩy.
…
Mã Hải làm theo ý của Lâm Chính, bắt đầu cắt đứt mọi thứ liên quan đến nhà họ Vương.
Nhà họ Vương đương nhiên là sứt đầu mẻ trán.
Nhưng trừ chuyện nội bộ Dương Hoa, điều mà Lâm Chính quan tâm nhất bây giờ là chuyện sản xuất thuốc đặc trị bệnh tiểu đường.
Anh đã tuyên bố trước giới truyền thông, nếu không làm được thì cũng mất mặt mình.
“Chủ tịch Lâm, tất cả máy móc mà chúng ta đặt trước đang trên đường đến nhà máy, dự tính nửa tiếng sau chúng sẽ đến được nhà máy, anh có cần đi kiểm hàng không?”, thư ký đi vào, cung kính nói với Lâm Chính.
“Đương nhiên là cần, mau chuẩn bị xe!”, Lâm Chính sáng mắt lên, lập tức nói.
Mã Hải quá bận rộn, nên không đi theo Lâm Chính, Lâm Chính chỉ dẫn theo thư ký mới là Lục Tuyết đi xem.
Liêu Thư Văn trước kia được Mã Hải điều đến cương bị khác làm. Dù sao với tài năng của Liêu Thư Văn, chỉ làm thư ký thì thật uổng phí tài năng.
Chỉ là Lục Tuyết này mới đến Dương Hoa một tháng, chuyện gì cũng lạ lẫm. Cô ta chỉ mới lần đầu tiếp xúc với Chủ tịch Lâm, sau khi lên xe thì rất căng thằng, tay cầm vô lăng toát mồ hôi.
“Sao thế?”, Lâm Chính nhìn thư ký Lục mãi không khởi động xe, nghi hoặc hỏi.
“À… không… Không có gì… Không có gì”, Lục Tuyết trả lời lại, hít sâu vài hơi, khởi động xe, đi về phía nhà máy dược.
Hơn hai mươi phút sau, Lâm Chính đi vào nhà máy dược phẩm.
Lúc này, những chiếc xe chở hàng cũng tiến vào nhà máy.
Công nhân bắt đầu dỡ hàng hóa xuống.
Một người đàn ông trung niên bước xuống từ một trong những chiếc xe chở hàng.
Người đàn ông tóc đã bạc đi không ít, gương mặt tiều tụy, hốc mắt cực kỳ sâu, nhưng trên mặt lại tươi cười bước nhanh về phía Lâm Chính.
“Chủ tịch Lâm! Chủ tịch Lâm!”, người đàn ông gọi, vô cùng vui vẻ, thậm chí có chút kích động.
Lâm Chính nhìn ông ta, trong mắt lộ vẻ nghi hoặc.
“Chủ tịch Lâm, người này là Chung Hào, ông chủ của công ty Điện tử Trung Hào”, thư ký Lục nhắc nhở.
“À, hóa ra là ông Chung!”.
Lâm Chính tiến tới, bắt tay với ông ta.
“Chủ tịch Lâm, tôi không làm nhục sứ mệnh, máy móc mà cậu cần tôi đã làm được cho cậu rồi, cậu kiểm tra xem đi!”, Chung Hào cười nói.
“Được! Ông vất vả rồi”.
Lâm Chính gật đầu, nhưng lại nhìn Chung Hào với vẻ lo lắng.
Bởi vì anh phát hiện trạng thái tinh thần của Chung Hào rất kém, tinh khí thần hoàn toàn không đủ, hơn nữa từ tướng mặt cho thấy thể lực của ông ta đã hoàn toàn cạn kiệt.
Chuyện này là sao?
Lâm Chính không hiểu nổi, nhưng bây giờ điều anh quan tâm nhất vẫn là số máy móc này.
Dù sao thì số máy móc này không những liên quan đến chuyện Dương Hoa có thể đánh được trận chiến trở mình một cách tuyệt đẹp này không, mà còn liên quan đến vấn đề sức khỏe của nghìn vạn người bệnh!
Một vài công nhân nhẹ nhàng dỡ một chiếc máy từ trên xe xuống, Lâm Chính lập tức tiến tới kiểm tra, nhận thấy số máy móc này làm rất tốt, gần như không có tỳ vết.
Anh lập tức lấy nguyên liệu đã chuẩn bị từ trước tiến hành gia công ngay tại chỗ.
“Rất tốt!”.
Lâm Chính nhìn hàng mẫu gia công được, không khỏi vui mừng: “Màu sắc và dược hiệu này… vượt ngoài dự liệu của tôi. Ông Chung, số máy móc mà ông chế tạo rất hoàn hảo!”.
Điều này quả thật vượt ngoài dự liệu của Lâm Chính.
Không ngờ tay nghề của Chung Hào lại cao như vậy.
“Vậy thì tốt! Vậy thì tốt!”, Chung Hào thở phào một hơi, trên mặt tươi cười.
“Thư ký Lục, phân công cho công nhân dời số máy móc này vào nhà máy, ngoài ra lập tức chuyển tiền thanh toán, thông báo cho công nhân bắt đầu sản xuất ngay!”.
“Vâng thưa Chủ tịch Lâm”.
Thư ký Lục gật đầu, sau đó chạy đi sắp xếp.
Từng chiếc máy được đưa vào nhà máy.
Lâm Chính cũng yên tâm hơn nhiều.
Có số máy móc này, mọi thứ đều có được sự đảm bảo.
Chỉ cần giải quyết nhà họ Vương, trận đánh này Dương Hoa sẽ không thua.
Trong khi Lâm Chính đang suy nghĩ kế hoạch tiếp theo, thư ký Lục đột nhiên la lên.
“Chủ tịch Lâm, chiếc máy này bị làm sao thế này?”.
Lâm Chính kinh ngạc, vội đi tới.
Lúc này mới phát hiện một chiếc máy bị rỉ sét được công nhân đưa xuống.
Mặc dù công nghệ cũng tốt như thế, nhưng chất liệu rõ ràng không bằng những chiếc trước kia.
“Chuyện này là sao?”, Lâm Chính sững sờ, nhìn sang Chung Hào.
Chung Hào lúng túng cười, gãi đầu: “Chủ tịch Lâm, lúc chế tạo máy móc không đủ vật liệu, tôi đã dùng một số vật liệu cũ…”.
“Sao ông lại như vậy? Còn làm hàng kém chất lượng… lòng dạ ông cũng thật ác độc!”, Lục Tuyết liếc mắt nhìn, không nhịn được mà ca thán.
“Xin lỗi… Xin lỗi… Chủ tịch Lâm, số máy móc này coi như miễn phí tặng cậu vậy. Tôi không thu tiền số máy móc này, không thu tiền…”, Chung Hào vội vàng cúi đầu xin lỗi.
Lâm Chính thở ra một hơi: “Thôi bỏ đi, chỉ cần có thể vận hành như thường là được, không trách ông”.
“Cảm ơn Chủ tịch Lâm. Chủ tịch Lâm, nếu không còn chuyện gì khác thì tôi xin đi trước”, Chung Hào lau mồ hôi đầy trán, sắc mặt lại trắng bệch.
“Có thể, ông về nghỉ ngơi trước đi, tôi thấy ông cũng rất mệt”, Lâm Chính lộ ra ánh mắt nghi ngờ.
Nhưng điều khiến anh nghi ngờ hơn cả là những công nhân đi theo Chung Hào đến đây, viền mắt ai nấy đều đỏ cả lên, giống như đang kìm nén nước mắt.
Lâm Chính cũng không hỏi nhiều.
“Được, Chủ tịch Lâm, tôi xin tạm biệt trước!”.
Chung Hào cười nói, sau đó quay người định lên xe.
Nhưng Chung Hào còn chưa đi đến được chiếc xe, đột nhiên cơ thể ông ta lảo đảo, ngã xuống đất.
Rầm!
Tiếng động nặng nề vang lên.
“Ông chủ!”.
Tất cả công nhân lập tức chạy tới dìu Chung Hào dậy, bật khóc nức nở.
Lục Tuyết sửng sốt.
Lâm Chính cũng vô cùng ngạc nhiên, vội vàng tiến tới.