Cả Gia Hào và Kỷ Văn đều biết thời gian là vàng bạc. Nếu đã đối phó với nhà họ Vương thì phải càng nhanh càng tốt. Đâm thì phải đâm nhanh để bọn họ không có cơ hội phản công.
Thế là nhân lúc nhà họ Vương đang chịu áp lực từ làn sóng dư luận, Khang Gia Hào và Kỷ Văn chính thức đại diện cho Dương Hoa khởi kiện nhà họ Vương.
Bọn họ không chỉ kiện việc nhà họ Vương đập phá nhà máy mà còn kiện cả thủ đoạn mà nhà họ gây ra cho nội bộ của Dương Hoa. Dù có rất nhiều việc họ chưa thu thập cả chứng cứ, nhưng điều đó không quan trọng.
Sự thắng thua ở tòa chỉ là thứ yếu, giờ điều quan trọng nhất đó là giành giật thời gian cho Dương Hoa và dọn sạch nhà họ Vương ra khỏi tập đoàn.
Sau khi nhận được thư của luật sư, nhà họ Vương lập tức vận động toàn bộ mối quan hệ có thể để ứng phó. Nhậm Quy cũng tham gia để giúp nhà họ Vương đối phó được với Dương Hoa một cách thuận lợi.
Còn Lâm Chính, sau khi về phòng làm việc thì Mã Hải lập tức gửi lên cho anh một danh sách. Lâm Chính nhìn danh sách, anh khẽ tái mặt.
“Ông chắc chứ…không nhầm phải không?”, Lâm Chính giật mình.
“Không hề ạ. Chủ tịch Lâm, danh sách những người có liên quan tới nhà họ Vương đều nằm ở đây”, Mã Hải cung kính nói.
Lâm Chính mặt tối sầm.
“Thật không ngờ cổ phần của nhà họ Vương không nhiều mà những người nằm vùng lại nhiều thế…Nếu như rút hết người của bọn họ ra thì có phải là Dương Hoa sẽ lập tức rơi vào trạng thái bị tê liệt không?”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
Mã Hải do dự rồi đáp lại: “Vâng”. Dứt lời, Lâm Chính chìm vào im lặng.
“Lúc trước là ai để nhà họ Vương đầu tư vào vậy?”, một lúc sau Lâm Chính hỏi.