Chuyện về nhà máy, bồi thường chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là Lâm Chính có thể nhờ vào dư luận để tranh thủ thời gian.
Ít nhất thì Mã Hải nghĩ như vậy.
Nhưng trong mắt Nhậm Quy thì mục đích của Lâm Chính còn hơn thế.
Mục đích của anh vẫn là dẹp yên chuyện này trong vòng năm ngày.
Đã ba ngày trôi qua.
Chỉ mấy hành động của Lâm Chính đã khiến cục diện xảy ra sự thay đổi rất vi diệu.
Tuy nhìn bên ngoài phía Nhậm Quy vẫn còn rất mạnh, Dương Hoa từng bước bị đánh bại, nhưng Nhậm Quy biết, hiện giờ mình chỉ có những thủ đoạn như vậy, chưa đủ để ra đòn tấn công chí mạng với Dương Hoa.
Muốn lật đổ Dương Hoa hoàn toàn thì phải có thủ đoạn một kích chí mạng.
Nhưng bây giờ, ông ta chưa tìm được cơ hội như vậy.
Không thể tiếp tục kéo dài được nữa.
Kéo dài càng lâu thì càng bất lợi với Nhậm Quy.
Thế là Nhậm Quy dẫn theo những người này, ngay trong đêm trở về công ty chi nhánh của Thiên Hằng ở Giang Thành, mở cuộc họp khẩn cấp, huy động các lực lượng bắt đầu triển khai đợt tấn công mới nhằm vào Dương Hoa.
“Sếp Nhậm, chúng ta ra tay ở mặt nào đây?”.
Trong cuộc họp, một nhân viên của Thiên Hằng dè dặt hỏi.
“Chủ tịch Lâm ra tay ở dư luận thì chúng ta cũng ra tay ở dư luận. Bây giờ nền tảng của Dương Hoa là thuốc trị nhồi máu não và thuốc trị viêm mũi, hy vọng của bọn họ là thuốc đặc trị bệnh tiểu đường. Nếu không giải quyết được những thứ này thì chúng ta sẽ không có phần thắng”, Nhậm Quy lạnh lùng nói.
“Sếp Nhậm, ý của ông là…”
“Nếu những thứ này xảy ra vấn đề, thì gốc rễ của Dương Hoa sẽ bị lung lay, đúng không nào?”, ánh mắt Nhậm Quy lóe lên tia hằn học.
“Sếp Nhậm, ông điên à? Động vào cái này? Nhỡ bị bắt thì tiêu đời đó…”
Lập tức có mấy nhân viên đứng dậy phản đối.
Bọn họ dù ngang ngược đến đâu cũng không dám đùa giỡn với tính mạng con người.
“Yên tâm, tôi sẽ không làm tuyệt tình đến mức đó đâu. Nhưng bất cứ thứ gì, bất cứ sản phẩm gì đều có mặt hại, chứ không thể hoàn hảo được. Chỉ cần chúng ta tìm ra được sai sót và khiếm khuyết của những loại thuốc này, rồi phóng đại nó lên, là có thể lật đổ Dương Hoa”, Nhậm Quy cười đáp.
“Khiếm khuyết?”.
Mọi người ù ù cạc cạc.
Nhậm Quy nhìn về phía những nhân viên cũ của Dương Hoa mà ông ta dẫn đến.
“Thực ra thuốc đặc trị mà Chủ tịch Lâm nghiên cứu ra quả thực có một khuyết điểm khá khó hiểu, hoặc có thể nói là cấm kỵ. Ví dụ như thuốc trị nhồi máu não, khuyết điểm của thuốc trị nhồi máu não là nếu người dị ứng với phấn hoa mà uống nó thì sẽ xảy ra phản ứng dị ứng rất mạnh. Tình hình nghiêm trọng thậm chí còn gây nguy hiểm đến tính mạng”, một nhân viên cũ của Dương Hoa nói.
“Bọn họ đã ghi chú ở hướng dẫn sử dụng loại thuốc này rồi, cậu nói điều này thì có ích gì chứ? Người ta nhắc nhở rồi, anh bị dị ứng phấn hoa mà vẫn uống, thì sao có thể trách được người ta?”, một cổ đông nhíu mày nói.
“Nhưng các ông có biết công ty dưới trướng sếp Nhậm sắp cho ra mắt sản phẩm gì không?”.
"Sản phẩm gì?".
"Xà phòng thơm! Trên đường đến đây tôi đã nói chuyện với sếp Nhậm, chúng tôi phát hiện ra có khả năng loại xà phòng thơm này xung khắc với thuốc của Dương Hoa".
"Thế thì chắc là Dương Hoa sẽ chú thích là những người uống thuốc không được dùng loại xà phòng thơm này của chúng ta", cổ đông nhíu mày nói.
"Nhưng chẳng phải bây giờ Dương Hoa vẫn chưa biết đến loại xà phòng thơm này của chúng ta sao? Chúng ta vẫn chưa công bố, nhưng có thể bảo mấy người của chúng ta dùng xà phòng thơm rồi uống thuốc của Dương Hoa xem sao", nhân viên cũ kia cười nói.
Anh ta vừa dứt lời, mọi người đều sửng sốt, quay sang nhìn Nhậm Quy.
Đây rõ ràng là vu oan cho Dương Hoa một cách trắng trợn.
Xà phòng thơm vẫn chưa công bố, những người này mà dùng thì cũng không thể điều tra ra ngay được.
Nhưng... hình như Nhậm Quy không định nương tay.
"Đã đến lúc này rồi thì chúng ta cũng không còn lựa chọn nào khác, bằng mọi giá phải khiến Dương Hoa chết", ánh mắt Nhậm Quy lộ vẻ dữ tợn.
"Sếp Nhậm, nếu chỉ làm vậy thì vẫn không có ích gì cả. Đây là trường hợp cá biệt, không thể dấy lên sóng to gió lớn, huống hồ Chủ tịch Lâm có y thuật cao siêu, nếu cậu ta ra tay chữa khỏi, thì chẳng phải chúng ta mất cả chì lẫn chài, giúp cậu ta thêm nổi tiếng sao?", cổ đông kia suy nghĩ một lát rồi bình thản nói.
"Đây chỉ là mồi dẫn lửa, chúng ta có thể nhân cơ hội này chất vấn về phương thuốc", nhân viên cũ của Dương Hoa lấy một tập văn kiện ra khỏi túi, đặt lên bàn.
"Phương thuốc của Dương Hoa? Có vấn đề sao?", cổ đông kia cầm văn kiện lên xem, hỏi với vẻ nghi hoặc.
"Phương thuốc của thần y Lâm đương nhiên là không có vấn đề gì, nhưng có những thứ nói một hồi lại thành ra khó nói rõ. Một khi bị tạt nước bẩn thì cũng không thể rửa sạch được", người kia cười nói.
Mọi người nghe thấy thế đều sáng mắt lên.
"Trong xã hội bây giờ, thứ lợi hại nhất không phải là chứng cứ, mà là dư luận, bởi vì có những lúc chứng cứ cũng không chống lại được dư luận. Chuyện này mà ầm ĩ lên, chúng ta lại mua nick thuê người, bẻ lái dư luận. Đến lúc đó, dù Dương Hoa chứng minh được mình trong sạch, nhưng muốn phủi bỏ hoàn toàn thì không phải là chuyện dễ".
Nhậm Quy nhắm mắt lại, im lặng một lát rồi khàn giọng nói: "Đi sắp xếp luôn đi".
"Vâng".
…
Bây giờ, Lâm Chính đang dồn hết sự chú ý vào việc sản xuất thuốc mới.
Chuyện của nhà máy đã giải quyết xong, còn Mã Hải cũng đã sắp xếp những nhân tài được điều từ Yên Kinh đến vào vị trí của những người đã bị Dương Hoa đuổi việc.
Tuy hôm nay Dương Hoa cho tất cả nhân viên nghỉ phép, nhưng nội bộ của nó cũng không được yên bình, trụ sở chính có không ít người đang vây quanh.
Trong phòng bao ở nhà hàng đối diện trụ sở chính của Dương Hoa, ông cụ Vương và Vương Khang vào bằng cửa sau, lên tầng hai rồi vào phòng bao ở trong cùng.
Một cô gái đang cầm chiếc vali xách tay, vẻ mặt có chút lo lắng căng thẳng ngồi bên trong.
Thấy ông cụ Vương tiến vào, cô ta lập tức đứng lên.
"Cháu chào ông, chào chú!".
Cô gái khẽ chào.
"Ngồi đi".
Ông cụ Vương mỉm cười bước tới.
"Có mang đồ tới không?", Vương Khang lo lắng hỏi.
"Có ạ, tất cả đều ở đây", cô gái mở chiếc vali ra.
Vương Khang vội bước tới, kiểm tra một lượt, sau đó nhìn cô ta chằm chằm, hỏi: "Cô chắc chắn là những thứ này chứ?".
"Cháu cũng không biết gì về y thuật, nhưng đây đúng là những phương thuốc cháu photocopy, chắc là không nhầm đâu", cô gái nhỏ giọng đáp.
Vương Khang không nói gì, mà quay sang nhìn một ông lão khá nhiều tuổi ở bên cạnh.
Ông ta lập tức bước tới, cầm phương thuốc xem một lúc lâu.
Một lát sau, khuôn mặt vốn bình tĩnh của ông ta bỗng tỏ vẻ kinh ngạc và kích động.
"Thiên tài! Thiên tài! Đúng là thiên tài mà!", ông lão kia khen không ngớt.
"Sao rồi bác Mãn? Phương thuốc này là thật hay giả vậy?", Vương Khang vội hỏi.
"Là thật, đương nhiên là thật rồi... Thần y Lâm này không hổ là thần y, không ngờ cậu ta lại nghĩ ra việc dùng cách này để chế thuốc. Đây là điều mà những lang băm như chúng tôi chưa bao giờ dám nghĩ đến", ông lão tên là bác Mãn kia muôn phần cảm khái.
"A Mãn, ông cũng được coi là bác sĩ nổi tiếng một phương, nếu ông thấy phương thuốc này không có vấn đề gì thì đúng là không có vấn đề gì".
Ông cụ Vương nheo mắt cười nói: "Cầm ngay phương thuốc đi sản xuất, nghe rõ chưa?".
"Bố, bây giờ chúng ta sản xuất thì cũng không kịp tung ra thị trường trước Dương Hoa", Vương Khang vội nói.
"Cũng chưa chắc", ông cụ Vương nheo mắt, khàn giọng nói: "Bố đã có chuẩn bị từ lâu rồi".