Những lời nói của Lâm Chính chẳng khác nào một quả bom nặng ký, ném vào đầu mỗi người đang xem trực tiếp.
Dù là những người đang có mặt ở hiện trường hay đang xem qua màn hình cũng đều ngớ người ra.
Không ai ngờ được Lâm Chính lại có được thứ này.
“Chuyện gì thế này? Tại sao thần y Lâm lại biết mấy bệnh nhân kia dùng xà phòng thơm do chúng ta sản xuất? Lẽ nào lúc trước ông không xóa sạch dấu vết, để thần y Lâm tìm được manh mối sao?”, ông cụ Vương nổi giận, lập tức chất vấn Nhậm Quy.
“Sao có thể chứ? Chúng tôi đã dừng sản xuất loại xà phòng thơm này từ lâu, cũng không có ý định bán ra ngoài thị trường, thậm chí dây chuyền sản xuất cũng đã bị tôi cắt đứt. Thần y Lâm không thể điều tra đến đây được”, Nhậm Quy vội vàng giải thích.
“Vậy thì… chuyện này là sao đây?”, Cư Chí Cường run giọng nói.
Mấy ông trùm ở trong xe đều vô cùng lo lắng.
“Chúng ta không thể ngồi yên chờ chết được, nếu cứ để thần y Lâm tiếp tục như vậy, thì dư luận sẽ bị bẻ lái, tất cả những nỗ lực trước đây của chúng ta sẽ đổ sông để bể”, ông cụ Vương trầm giọng nói.
“Ý của ông Vương là…”, Nhậm Quy nhìn về phía ông ta.
“Xuống xe, chúng ta đối chất trực tiếp với cậu ta. Hôm nay hoặc là thằng nhãi họ Lâm này chết, hoặc là chúng ta chết!”, ông cụ Vương quát.
Mọi người gật đầu, bây giờ cũng không còn cách nào khác.
Mấy tờ chứng minh này của Lâm Chính lập tức dấy lên sóng to gió lớn.
Những người có mặt đều bàn tán xôn xao.
“Xem ra thuốc của Chủ tịch Lâm không có vấn đề gì!”.
“Chúng ta trách nhầm cậu ấy rồi!”.
“Chủ tịch Lâm bị đối thủ cạnh tranh vu oan, nên mới như vậy!”.
“Chúng ta đều bị người ta dắt mũi rồi!”.
“Là Thiên Hằng! Là Nhậm Quy của Thiên Hằng giở trò!”.
“Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ tẩy chay Thiên Hằng!”.
“Đúng, tẩy chay Thiên Hằng!”.
“Tẩy chay Thiên Hằng!”.
“Tẩy chay Thiên Hằng!”.
“Tẩy chay Thiên Hằng!”.
Quần chúng hò hét.
Còn màn hình trực tiếp cũng nhảy chữ điên cuồng.
Mã Hải mỉm cười.
Không chỉ Nhậm Quy mời thủy quân, mà Dương Hoa cũng làm vậy.
Quyền bẻ lái dư luận đã nằm trong tay Lâm Chính, lại thêm những minh chứng công khai kia, đủ để làm chứng cứ vững chắc.
Dù sao kết quả giám định trong nước cũng không có vấn đề gì, còn kết quả giám định của mấy nước khác cũng chứng minh là nó an toàn.
Như vậy còn chưa đủ sức thuyết phục sao?
Nếu không thì còn thứ gì có thể chứng minh thuốc này quả thực không có vấn đề chứ?
Thấy dư luận trên mạng và ở hiện trường đã hoàn toàn chuyển hướng, đám người Mã Hải thở phào nhẹ nhõm.
Tô Nhu và Lạc Thiên ở bên dưới cũng tươi cười rạng rỡ.
“Mình biết mà! Chắc chắn thần y Lâm có thể làm được! Chắc chắn anh ấy có thể làm được!”, Lạc Thiên kích động vỗ tay.
“Đứng trước thực lực tuyệt đối, những âm mưu quỷ kế này sẽ không có bất cứ tác dụng gì. Dù sao đám người Nhậm Quy cũng không hề biết rốt cuộc y thuật của thần y Lâm đã đạt tới cảnh giới nào”, Lạc Bắc Minh cũng lắc đầu nói.
Đám người Châu Ngải, Tề Trọng Quốc cũng luôn miệng khen hay.
Tất cả mọi người đều nghĩ rằng tình hình đã bị Dương Hoa xoay chuyển.
Bây giờ, chỉ cần thuốc đặc trị của Dương Hoa không bị ảnh hưởng, đám người Nhậm Quy chỉ chèn ép về kinh tế thì không thế dồn Dương Hoa vào chỗ chết được.
Nếu không bị dồn vào chỗ chết, chỉ cần đi theo con đường thuốc đặc trị này, thì tương lai Dương Hoa cũng đủ trở nên lớn mạnh, sớm muộn sẽ trở thành đại họa của đám người Nhậm Quy.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói vang lên.
“Không bằng không chứng! Tất cả chỉ là những lời vô căn cứ!”.
Câu này vừa dứt, xung quanh lập tức trở nên yên lặng hẳn, tất cả mọi người đều quay sang nhìn về phía phát ra âm thanh.
Nhậm Quy và ông cụ Vương dẫn theo một đám người bước vào.
“Là giám đốc Nhậm của Thiên Hằng!”.
“Giám đốc Nhậm đến rồi!”.
Không biết là ai kêu lớn.
Các phóng viên như phát cuồng, nhanh chóng lao về phía Nhậm Quy.
Đám đông liền mất khống chế.
Một số bệnh nhân lập tức xông về phía Nhậm Quy, vẻ mặt vô cùng tức giận, trong mắt bọn họ, Nhậm Quy chính là tội đồ.
Cảnh sát không ngăn nổi đám người đang phẫn nộ, vội vàng hét vào bộ đàm: “Kêu gọi tổng bộ! Kêu gọi tổng bộ! Tăng chi viện khẩn cấp! Tăng chi viện khẩn cấp!”.
Lại thêm mấy chiếc xe nhanh chóng phi tới, rất nhiều cảnh sát ập đến, lúc này mới ổn định được hiện trường suýt nữa thì mất khống chế.
Ống kính máy ảnh chĩa về phía đám người Nhậm Quy, chụp lia lịa.
Trên mạng cũng xôn xao.
Nhưng Nhậm Quy hoàn toàn phớt lờ, chỉ tay vào Lâm Chính quát: “Chủ tịch Lâm, vừa rồi cậu nói mấy bệnh nhân bị nặng của bệnh viện thành phố dùng xà phòng thơm do tập đoàn Thiên Hằng chúng tôi sản xuất, nên mới khiến bệnh tình nặng hơn! Tôi muốn biết cậu có chứng cứ không? Nếu không có chứng cứ thì chính là cậu phỉ báng tôi! Tôi có thể kiện cậu!”.
“Ông nghĩ tôi không có chứng cứ sao?”, Lâm Chính bình thản hỏi.
“Đương nhiên rồi, Chủ tịch Lâm, tôi biết cậu có ý kiến với chúng tôi, cũng biết tại sao cậu lại có ý kiến với chúng tôi! Bởi bì cậu đã lấy trộm phương thuốc thuốc mới của chúng tôi!”, Nhậm Quy hừ một tiếng.
Ông ta vừa dứt lời, mọi người lập tức ồ lên.
“Ông nói cái gì?”.
“Giám đốc Nhậm, ông có thể nói rõ ràng được không?”.
“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”.
Một số bác sĩ nổi tiếng trong nước lập tức đứng lên chất vấn.
“Chẳng phải mấy ngày trước thần y Lâm đã mở cuộc họp báo, tuyên bố sắp cho ra mắt thuốc đặc trị bệnh tiểu đường sao? Trên thực tế, thuốc đặc trị bệnh tiểu đường này là do tập đoàn Thiên Hằng chúng tôi nghiên cứu điều chế ra. Sau khi nghiên cứu ra loại thuốc này, chúng tôi đã mời thần y Lâm cùng giao lưu, nhưng không ngờ cậu ta lại bỉ ổi như vậy, ăn trộm phương thuốc của chúng tôi. Còn muốn đưa thuốc mới ra thị trường trước chúng tôi! Kính thưa quý vị, đây chính là loại tiểu nhân bỉ ổi nhưng lại tỏ vẻ đạo mạo, các vị đừng để cậu ta lừa!”, Nhậm Quy nổi giận đùng đùng, chỉ tay vào mặt Lâm Chính, lớn tiếng mắng.
Mọi người xung quanh nghe thấy thế đều xì xào.
“Đây là thật hay giả vậy?”.
“Thần y Lâm lấy trộm phương thuốc của giám đốc Nhậm?”.
“Chắc là giả chứ nhỉ? Tôi chưa từng nghe nói tập đoàn Thiên Hằng làm thuốc bao giờ cả”.
“Thế tại sao giám đốc Nhậm lại nói vậy?”.
“Mọi người đừng vội đưa ra kết luận, nhỡ lại có thay đổi thì sao?”.
Quần chúng bất đồng ý kiến, cảm xúc cũng không còn kích động như vừa rồi nữa.
Đám người Tô Nhu và Lạc Thiên thì lo sốt vó lên.
Tề Trọng Quốc cũng hốt hoảng.
Ai mà ngờ được Nhậm Quy còn có chiêu này chứ?
“Nói vậy là ông cũng có thuốc đặc trị bệnh tiểu đường?”, Lâm Chính vô cùng bình tĩnh, lên tiếng hỏi.
“Đương nhiên, hơn nữa thuốc của chúng tôi đã mang đi giám định thử nghiệm rồi, tôi nghĩ sẽ nhanh chóng có kết quả thôi”, Nhậm Quy cười khẩy đáp.
Ông ta chắc chắn Lâm Chính không ngờ được mình còn có chiêu này.
Sau khi tất cả người nhà họ Vương bị Dương Hoa đuổi việc, mà ông ta vẫn có thể lấy được thứ cơ mật như vậy.
Đây gần như là sát chiêu cuối cùng của ông ta.
Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu: “Tôi có thể chờ kết quả thử nghiệm của ông, bởi vì tôi biết chắc chắn nó sẽ không được thông qua!”.