Nếu tiếp tục chiến đấu đến cùng, Chính Hoa chắc chắn sẽ tổn thất nặng nề dưới sự đàn áp của Lâm Chính, giá trị thị trường sụt giảm.
Người ở phía sau Cư Nam An đã phát giác ra hướng đi của Cư Nam An trong thời gian này.
Dù Cư Nam An không đích thân can thiệp vào chuyện bắt tay đàn áp Dương Hoa của Nhậm Quy, nhưng Cư Chí Cường tiếp xúc rất nhiều với Nhậm Quy thật ra đã thể hiện thay ý của ông ta.
Người đằng sau Cư Nam An không hề ngăn cản Cư Nam An làm như vậy.
Suy cho cùng, nếu Cư Nam An thành công thì sẽ có lợi mà không có hại gì với Chính Hoa.
Nhưng nếu thất bại… mọi thứ đều không thể nói trước.
Bây giờ, người ở đằng sau đang dõi theo từng động tác của Cư Nam An.
Nếu Cư Nam An có thể ngăn cản Chủ tịch Lâm tiến hành đàn áp Chính Hoa, Cư Nam An sẽ tiếp tục ngồi yên trên đài câu cá, không ai có thể lay động vị trí của ông ta.
Nếu ông ta không thể chống lại sự đàn áp của Dương Hoa… vậy thì Cư Nam An nhường chức là chuyện chắc như đinh đóng cột.
Còn chuyện có thể giữ được Chính Hoa hay không, Cư Nam An hiểu rõ nhất.
Dương Hoa loại trừ nhà họ Vương, thôn tính Thiên Hằng và hơn một trăm công ty lớn nhỏ, thực lực không tầm thường, cộng thêm uy tín của họ ở giới thương mại Hoa Quốc. Nói một câu không khách sáo, Dương Hoa đã là tập đoàn tài chính đứng đầu, Chính Hoa của mình hoàn toàn không thể đối kháng. Đối đầu trực diện với Dương Hoa của hiện nay? Có lẽ bây giờ Cư Nam An vẫn có thể cầm cự được một thời gian, nhưng đợi đến khi Dương Hoa tiêu hóa toàn bộ tài nguyên đã thôn tính, trở thành một con quái vật không lồ… Vậy thì ông ta không thể nào đọ sức với nó được nữa, thất bại cũng sẽ trở thành kết cục định sẵn.
Thế nên, Cư Nam An muốn liều một phen!
Vì Chính Hoa!
Vì mọi thứ của bản thân mình!
Sau khi Chính Hoa tuyên bố sáp nhập Dương Hoa, Cư Nam An nhanh chóng đưa người nhà họ Cư dọn đến Giang Thành ngay trong đêm. Đồng thời, trụ sở của Chính Hoa cũng di dời từ Thâm Đô đến Giang Thành, làm việc ở một tòa nhà văn phòng tạm thời do Lâm Chính cung cấp.
Mặc dù mọi thứ vô cùng gấp gáp, khiến tất cả mọi người không dự liệu được, nhưng Cư Nam An không quan tâm được nhiều như vậy. Dù rất nhiều cổ đông phản đối, ông ta vẫn quyết định nhanh gọn.
Sự kiện Chính Hoa khiến tất cả mọi người khó mà tưởng tượng được.
Mã Hải vô cùng kinh ngạc.
Đương nhiên, ông ta cũng kêu khổ liên tục.
Bên phía Nhậm Quy còn chưa dàn xếp xong, nay lại đến thêm một Cư Nam An.
Xem ra thời gian này ông ta phải ở luôn công ty.
Đương nhiên, Lâm Chính cũng không bỏ mặc mọi việc vào thời khắc mấu chốt này, có thể giúp được việc gì, anh đều sẽ chủ động đi làm.
Sáng sớm, Lâm Chính đang xử lý tài liệu ở văn phòng.
Một cuộc điện thoại bỗng nhiên gọi đến.
“Alo?”, Lâm Chính bắt máy, không xem màn hình hiển thị cuộc gọi tới, mắt vẫn chăm chú nhìn tài liệu trên bàn.
“Chủ tịch Lâm, cậu giỏi lắm, không ngờ chỉ vài ba câu đã chiêu mộ được Cư Nam An về bên đó. Xem ra tôi đã xem thường cậu rồi”, trong điện thoại là một giọng nói lạnh nhạt.
Lâm Chính ngẩn người, vẻ mặt nghiêm túc hẳn lên, nhưng giọng nói vẫn hờ hững: “Tôi nên xưng hô với ông thế nào?”.
“Tôi là ai cậu không cần biết. Chủ tịch Lâm, tôi cho cậu một con đường, nếu cậu đồng ý, sau này cậu vẫn sẽ không thiếu vinh hoa phú quý ”.
“Con đường? Thú vị thật, tôi vừa mới cho người khác một con đường, bây giờ lại có người muốn cho tôi con đường để đi… Ông nói nghe xem tôi có dao động hay không”, Lâm Chính cười nói.
“Đưa Dương Hoa của cậu về dưới trướng tôi, thế nào?”, người đó thản nhiên nói.
“Về dưới trướng ông?”.
Lâm Chính ngạc nhiên, sau đó cười nói: “Tôi chiêu mộ người của ông qua đây, ông thì hay rồi, quay ngược sang chiêu mộ tôi. Vậy có xem là tôi làm công cho ông không?”.
“Nếu cậu thích thì có thể làm công cho tôi cả đời”.
“Có lẽ tôi không có hứng thú đó”, Lâm Chính cười nói.
“Không có hứng thú? Vậy là cậu từ chối? Tôi cảm thấy có lẽ đây là một quyết định rất ngu xuẩn, hi vọng cậu có thể suy nghĩ kỹ càng”.
“Còn chuyện gì khác không?”, Lâm Chính không đưa ra câu trả lời, chỉ thản nhiên hỏi.
“Thần y Lâm, cậu đừng để mình phải hối hận”.
Người đó nói một câu, sau đó cúp máy.
Lâm Chính cầm điện thoại, lặng lẽ ngồi trước bàn làm việc, trong mắt dâng tràn vẻ sắc lạnh và hung ác.
“Đã bao giờ tôi để mình hối hận?”.
Anh lẩm bẩm, đặt điện thoại xuống, xem đồng hồ, định đi ăn trưa.
Đúng lúc này, lại một cuộc điện thoại gọi tới.
Nhưng lần này là gọi vào số của Lâm Chính.
Lâm Chính liếc nhìn màn hình gọi đến, là một số lạ từ Yên Kinh.
Anh nhíu mày, bắt máy.
“Ai đấy?”, Lâm Chính khẽ giọng hỏi.
“Là Lâm Chính phải không?”.
Bên kia điện thoại là một giọng nói hờ hững.
“Cô là…”.
“Tôi đang ở quán cà phê Tây Lam ở Giang Thành, cậu mau đến đây một chuyến!”, giọng nói trong điện thoại không hề khách sáo.
Lâm Chính nghe xong thì phớt lờ, đi xuống lầu, định tìm một chỗ ăn cơm.
Nửa tiếng sau, điện thoại lại gọi tới.
“Lâm Chính! Cậu có ý gì? Không phải đã bảo cậu lập tức đến đây sao?”, giọng nói bên kia điện thoại có vẻ bực tức.
“Rốt cuộc cô là ai?”, Lâm Chính nhíu mày, lạnh lùng hỏi.
“Tôi là ai? Tôi là người nhà họ Lâm! Tôi là cô của cậu, Lâm Tử Yến!”, giọng nói ở đầu kia điện thoại không khách sáo chút nào.