Để tránh phiền phức, Lâm Chính dùng gương mặt của thần y Lâm xuống máy bay, nhưng anh đã đội mũ, do đó không bị ai nhận ra.
Không ngờ người của hội đấu giá Long Đằng lại giỏi nhìn người như vậy, mới liếc mắt đã nhận ra Lâm Chính.
“Không phải tôi đã nói không cần đón rồi sao?”, Lâm Chính liếc nhìn Tiểu Cổ, thản nhiên nói.
“Đây là yêu cầu của hội trưởng chúng tôi. Hội trưởng nói khó có khi Chủ tịch Lâm đến Thanh Đô, chúng tôi nên làm tận lễ nghi của một người chủ nhà! Không thể tiếp đãi khách quý chậm trễ được”, Tiểu Cổ mỉm cười nói.
“Vậy thay tôi cảm ơn hội trưởng của các cô”.
“Chủ tịch Lâm, mời anh lên xe, chúng tôi đã sắp xếp phòng tổng thống cho anh, cũng đã chuẩn bị rượu ngon. Anh có thể nghỉ ngơi trước, đợi đến giờ chúng tôi sẽ thông báo cho anh đến hiện trường đấu giá”, Tiểu Cổ cười nói.
“Không cần”.
Lâm Chính xem đồng hồ, nói: “Không phải hai giờ chiều chính thức bắt đầu đấu giá sao? Còn hai mươi phút nữa là bắt đầu, cô hãy đưa tôi đến thẳng hiện trường đấu giá”.
“À… Nếu Chủ tịch Lâm đã yêu cầu thì được”.
Bọn họ lên xe, đi đến hiện trường hội đấu giá Long Đằng.
Hội đấu giá Long Đằng có thể xem là công ty đấu giá hàng đầu trong nước.
Thứ có thể mang đi đấu giá ở hội đấu giá này một là giá trị khổng lồ, không thì cực kỳ hiếm có, không thể định giá!
Vật tầm thường hoàn toàn không thể xuất hiện ở hội đấu giá này.
Chính vì vậy mà người đến tham dự đấu giá đều là ông lớn của các ngành nghề trong nước, hoặc là một vài ông trùm mà người thường không dám tưởng tượng.
Xuống xe, Tiểu Cổ dẫn Lâm Chính đi thẳng vào phòng VIP ở lầu hai hội trường đấu giá.
Anh gỡ mũ xuống, cũng không che giấu nữa.
Một vài người nổi tiếng ở xã hội vào hội đấu giá đều nhìn về phía anh.
Khi nhìn thấy mặt thần y Lâm, nhiều người ngạc nhiên.
“Người đó là thần y Lâm sao?”.
“Chắc chắn là không nhìn lầm chứ?”.
“Hình như là anh ta…”.
“Trời ạ, đúng là thần y Lâm?”.
“Chuyện gì vậy, sao thần y Lâm lại xuất hiện ở đây?”.
“Chẳng lẽ anh ta cũng đến vì mỏ đá tím?”.
“Ha ha, không ngờ thần y Lâm cũng đến đây, buổi đấu giá chắc sẽ rất đặc sắc!”.
Không ít khách khứa xì xào bàn tán, vẻ mặt kích động, vô cùng phấn khích.
Lâm Chính không để ý đến những lời bàn tán bên tai, đi thẳng vào phòng, yên tĩnh ngồi xuống.
Nhân viên phục vụ bưng thức ăn và rượu cao cấp vào.
“Chủ tịch Lâm, anh còn cần phục vụ gì không?”, Tiểu Cổ mỉm cười, hỏi Lâm Chính.
“Những thứ này là đủ rồi, cô xuống trước đi”, Lâm Chính đáp.
“Vậy được, Chủ tịch Lâm, nếu còn cần gì thì xin hãy nói với nhân viên phục vụ của chúng tôi bất cứ lúc nào”, Tiểu Cổ nói, sau đó vỗ tay.
Hai cô gái ăn mặc hơi mát mẻ, dáng vẻ thanh xuân rực rỡ đi vào.
Bọn họ tươi cười đứng bên cạnh Lâm Chính, đồng loạt khom lưng chào: “Xin chào Chủ tịch Lâm”.
Lâm Chính nhíu mày.
Tiểu Cổ nói: “Phục vụ Chủ tịch Lâm cho tốt, hiểu chưa?”.
“Vâng, chị Cổ!”.
Hai người gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.
Bấy giờ Tiểu Cổ mới rời đi.
Sau đó, hai cô gái nhìn Lâm Chính với ánh mắt nóng bỏng và mong chờ, mặt hai người đỏ bừng.
Thật là… đẹp trai! Còn đẹp trai hơn cả trên tivi gấp vạn lần.
Trời ạ, mình lại được đứng nhìn thần y Lâm ở khoảng cách gần như vậy, không phải mình đang nằm mơ chứ?
Hai cô gái kích động suy nghĩ trong lòng, chỉ muốn nhào vào lòng Lâm Chính ngay lập tức.
Lâm Chính không hề phát giác được suy nghĩ của hai cô gái bên cạnh, mà nhìn ra cửa sổ sát đất ở trước mặt.
Bên ngoài cửa sổ đối diện thẳng với bục triển lãm của hội đấu giá.
“Khốn nạn, Chủ tịch Lâm, ghế khách quý của chúng ta nằm ở mé bên trái tất cả ghế khách quý! Hội đấu giá Long Đằng lại sắp xếp chúng ta ngồi ở ngoài cùng! Thật đáng ghét!”.
Từ Thiên đột nhiên đập bàn, phẫn nộ đứng dậy, nói: “Chủ tịch Lâm, tôi sẽ đi tìm hội trưởng của hội đấu giá Long Đằng, tìm ông ta hỏi rõ nguyên nhân! Ông ta đang xem thường chúng ta sao?”.
“Chờ đã!”, Lâm Chính quát khẽ.
Từ Thiên dừng bước, nhìn Lâm Chính.
“Đừng nóng nảy!”.
“Chủ tịch Lâm…”.
“Trước khi làm rõ đầu đuôi câu chuyện, đừng kích động như vậy, làm vậy rất không lý trí”.
Lâm Chính bình tĩnh nói, sau đó nhìn cô gái ở bên trái, lên tiếng hỏi: “Cô tên gì?”.
“Thưa Chủ tịch Lâm, tôi tên Y Khiết, sinh viên năm bốn của trường Đại học Thanh Đô. Tôi đến đây làm thuê”, cô gái bên trái kích động nói.
Cô gái bên phải thấy vậy, vẻ mặt đầy ghen tị.
Nhưng Lâm Chính không quan tâm, chỉ hỏi: “Y Khiết, cô biết ghế khách quý ở bên cạnh là để dành cho ai không?”.
“Ghế khách quý ở bên cạnh? Tôi nghe nói hình như là để dành cho khách từ Tây Vân đến!”, cô gái tên Y Khiết suy nghĩ một lúc rồi nói.
“Khách ở Tây Vân?”, Lâm Chính nhíu mày.
“Nhà họ Kim ở Tây Vân?”.
Từ Thiên lập tức kêu lên.
“Nếu vậy thì có vẻ cũng hợp tình hợp lý”.
Lâm Chính nói: “E rằng ghế khách quý khác cũng để lại cho một số gia tộc ẩn thế. Bây giờ Dương Hoa chúng ta vẫn chưa đủ để đấu với bọn họ, đương nhiên hội trưởng Long Đằng sẽ không xếp chúng ta ngồi ở giữa”.
Từ Thiên lặng lẽ gật đầu, không lên tiếng.
“Y Khiết, có biết ghế khách quý ở chính giữa là chuẩn bị cho ai không?”, Lâm Chính lại nghiêng đầu, hỏi cô gái kia.