Từ Thiên không hiểu Lâm Chính dự định như thế nào. Lâm Chính khá ung dung ngồi ăn hoa quả, còn Từ Thiên thì không khác gì ngồi trên đống lửa. Ông ta đi đi lại lại trong phòng.
“Đi, cử người đi theo dõi cậu ba Nam Cung”, Từ Thiên dừng lại rồi nói với thuộc hạ.
“Vâng, sếp Từ!”, người này gật đầu, lập tức chạy ra ngoài.
Thế nhưng Từ Thiên vẫn không yên tâm, ông ta vẫn nhíu mày cau mặt rồi nhìn Lâm Chính. Ông ta ngập ngừng định nói gì đó nhưng cuối cùng đành thôi và ngồi phịch xuống ghế.
Đúng lúc này. Keng keng keng. Vài âm thanh vang lên. Các quan khách đang trò chuyện cũng đồng loạt nhìn lên sân khấu.
Một cô gái mặc áo sườn xám màu đỏ bước ra. Cô gái có dáng người uyển chuyển, ngũ quan tinh tế, trang điểm sắc sảo. Nhìn cũng biết là một mỹ nhân.
“Xin chào các vị khách quý. Tôi là người chủ trì của buổi đấu giá- Man Vũ. Chào mừng mọi người tới với buổi đấu giá Long Đằng. Tôi thay mặt cho toàn bộ ban tổ chức gửi lời cảm ơn chân thành nhất tới tất cả mọi người”, nói xong cô ta cúi người.
Đôi gò bồng lấp ló đập vào mắt đám đàn ông và cũng khiến những cô gái bên cạnh cảm thấy tức giận.
“Các vị từ phương xa tới, Man Vũ sẽ không kéo dài thời gian của mọi người nữa. Giờ tôi xin phép được tuyên bố buổi đấu giá chính thức bắt đầu”.
Cô gái mỉm cười, cùng với vài âm thanh vang lên thì nhân viên ăn mặc chỉnh tề cũng mang ra một chiếc khay. Chiếc khay được phủ vải đỏ khiến quan khách không nhìn thấy bên trong. Sau khi bước lên, người nhân viên bèn đặt khay đỏ lên trên bục.
“Sản phẩm đầu tiên của buổi đấu giá là sợi dây kim cương màu đỏ tới từ châu F của ông Lưu Sự Thành. Nghe nói chiếc vòng tay kim cương đỏ này chỉ có duy nhất một sợi. Hơn nữa kim cương đỏ cũng cực kỳ đặc biệt. Sau khi đeo có tác dụng lưu thông máu, đả thông kinh mạch. Giá khởi điểm là một tỷ tệ. Mỗi lần ra giá không thấp hơn năm mươi triệu tệ. Có ai muốn sản phầm này thuộc về mình không ạ?”, Man Vũ mỉm cười.
Dứt lời cả hiện trường sục sôi: “Một tỷ không trăm năm mươi triệu tệ”, có người hô lên.
“Một tỷ một trăm triệu tệ”.
“Một tỷ một trăm năm mươi triệu tệ”.
Tất cả thi nhau ra giá. Từ Thiên chỉ há hốc miệng nhìn cảnh tượng đó.
“Chủ tịch Lâm, có phải là…họ làm quá không? Sản phẩm đầu tiên mà giá khởi điểm đã một tỷ tệ rồi. Vậy thì tới núi đá tím…chắc là cả mấy chục tỷ tệ cũng nên? Chúng ta…làm gì có nhiều tiền đến thế?”
“Cứ quan sát đã. Mua được thì mua, không mua được thì tính sau. Lẽ nào giờ ông muốn chúng ta về tay không hả? Đến cũng đến rồi, đừng vội mà. Thực ra hoa quả ở đây cũng ngon đấy", Lâm Chính vừa ăn nho vừa nói với vẻ vô cùng ung dung.
Thế nhưng Từ Thiên vẫn cảm thấy vô cùng lo lắng. Ông ta hiểu ra về tình hình tài chính hiện tại của Dương Hoa.
Hiện tại Dương Hoa cần sử dụng tiền vào rất nhiều việc. Nhìn thực lực của Dương Hoa có vẻ lớn như vậy nhưng sau trận chiến với Thiên Hằng thì Dương Hoa cũng cần có thêm thời gian để ổn định lại.
Chỉ cần ổn định được trong giai đoạn này thôi thì Dương Hoa có thể bỏ ra cả trăm tỉ tệ cũng là chuyện thường chứ đừng nói là vài chục tỉ tệ. Tuy nhiên, trước mắt thì không thể.
“Rốt cuộc chủ tịch có cách gì vậy?”, Từ Thiên thở dài, tỏ vẻ bất lực.
Chiếc vòng kim cương đỏ nhanh chóng được chốt giá hai tỷ bảy trăm triệu tệ.
Những sản phẩm sau đó đúng là có giá càng ngày càng vô lý. Tuy nhiên thì phần lớn mức giá vẫn trong phạm vi vài chục tỉ tệ.
Không thể phủ nhận buổi đấu giá này quá xa hoa. Hơn nữa mọi người cũng biết Long Đằng vì núi đá tím nên mới cố tình tổ chức như vậy.
Bình thường Long Đằng bán đầu giá sản phẩm cũng không bao giờ vượt quá vài chục triệu tệ, quy mô cũng không hề nhỏ nhưng so với hôm nay thì đúng là khác một trời một vực.
Lần này Long Đằng cũng lôi ra hết những con át chủ bài của mình để có thể đẩy giá của núi đá tím lên.
Núi đá tím mà bán được giá tốt thì Long Đằng cũng được trích một khoản. Và khoản đó cũng không hề nhỏ.
Từ Thiên ngồi đó, thấp thỏm bất an nhìn từng món sản phẩm được giao dịch thành công mà chau mày.
Mặc dù các bảo vật đều không tệ nhưng có vẻ chẳng liên quan đến họ nhiều.
Đúng lúc này cửa phòng mở ra, một bóng người bước vào. Từ Thiên ngước nhìn. Đó là người trước đó họ cử đi thăm dò.
“Thăm dò thế nào rồi?”, Từ Thiên lập tức đứng dậy hỏi.
“Vừa rồi có một người đã bước vào căn phòng chính giữa ạ”.
“Ai vậy?”
“Một người đàn ông, tóc rất dài, tầm hơn 30 tuổi, không rõ thân phận ạ”, người này nói.