Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 1095



Cuối cùng cũng đến phần chính.  

Tất cả các khách mời đều ngẩng đầu lên, mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm vào bản hợp đồng đặt trên chiếc khay kia.  

Mỏ đá tím vẫn luôn là chuyện mà tất cả mọi người đều quan tâm.  

Hiện giờ, giá trị của nó đã lên đến mức không thể đoán trước được.  

Chỉ cần là cái giá mà mọi người có thể bỏ ra, dù là mức giá nào, thì mua được nó cũng sẽ không bị lỗ.  

Đương nhiên, chủ nhân của mỏ đá tím này cũng không muốn bán nó.  

Nhưng giai đoạn đầu khai thác mỏ đá tím cần một khoản đầu tư khổng lồ, mà lợi nhuận lại cần thời gian để tích lũy. Dường như ông chủ không còn kiên nhẫn, nên định bán đứt cho xong.  

Huống hồ có quá nhiều ông trùm đang nhìn chằm chằm vào mỏ đá tím này, khiến ông ta cảm thấy vô cùng áp lực. Ông ta biết mình không giữ được mỏ đá tím này, nếu không lựa chọn buông tay thì chỉ rước vào thân vô số phiền phức.  

Thế là quyền sở hữu của mỏ đá tím liền xuất hiện trong buổi đấu giá hôm nay.  

“Thưa quý vị, giá trị của mỏ đá tím thì tôi không cần nói nhiều nữa. Ai có thể sở hữu nó thì chính là người thắng cuộc lớn nhất ngày hôm nay. Bây giờ hợp đồng đang ở ngay đây, ai ra giá cao nhất thì sẽ được ký hợp đồng này với tôi ngay tại chỗ, và trở thành người sở hữu mỏ đá tím”, người chủ trì buổi đấu giá mỉm cười nói: “Giá khởi điểm của mỏ đá tím là 10 tỷ tệ, mỗi lần tăng giá không được thấp hơn 500 triệu. Bắt đầu đấu giá!”.  

Cô ta vừa dứt lời, bầu không khí của hội trường bỗng trở nên vi diệu.  

“Tôi ra giá 11 tỷ tệ!”, một ông trùm không nhanh không chậm kêu lên.  

“12 tỷ tệ!”, rất nhanh đã có người theo giá.  

“13 tỷ tệ!”.  

“14 tỷ tệ!”.  

…  

Mọi người mỗi lần báo giá toàn thêm vào cả tỷ tệ.   

Số tiền đấu giá đáng sợ như vậy đã vượt quá sức tưởng tượng của nhiều người.  

Từ Thiên ngồi trong phòng bao, trợn mắt há miệng.  

Khoảnh khắc này, ông ta dường như mới ý thức được số tiền mà Lâm Chính có được nhờ bán Thu Huyền Hoa có vẻ không đủ để đấu giá theo kịp mọi người. Tính cả tiền mang theo mới có không đến 30 tỷ tệ. So tiền với những ông trùm này… thì chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.  

Sắc mặt Từ Thiên có chút lúng túng, quay sang nhìn Lâm Chính.  

Nhưng Lâm Chính vẫn tỏ vẻ rất bình tĩnh, không có gì là lo lắng hay căng thẳng, tiếp tục nhìn chằm chằm bản hợp đồng kia.  

Lẽ nào… Chủ tịch Lâm còn có cách gì sao?”.  

Từ Thiên thầm nghĩ.  

Đúng lúc này, trong phòng bao ở giữa bỗng vang lên một giọng nói.  

“50 tỷ tệ!”.  

Vừa dứt lời, mọi người vốn đang hùng hồn báo giá bỗng im bặt, hội trường đang sôi sục cũng trở nên im phăng phắc.  

Ai nấy đều trợn tròn hai mắt, nhìn chằm chằm phòng bao trên tầng hai, cảm thấy da đầu tê dại.  

Giọng nói này… đến từ thế gia Nam Cung!  

Cậu ba Nam Cung đã ra tay!  

50 tỷ tệ!  

Đây đúng là con số trên trời.  

Vừa nghe thấy cái giá này, hầu hết mọi người đều bỏ cuộc.  

Còn lại mấy người có thể theo giá thì cũng bắt đầu do dự.  

Bởi vì nếu tiếp tục theo thì chính là không nể mặt cậu ba.  

Nếu đắc tội với thế gia Nam Cung thì không phải chỉ cần bỏ ra chút tiền là có thể dẹp yên. Hơn nữa so về tiền của… ở đây có ai có thể so được với thế gia Nam Cung chứ? Lợi nhuận mỗi năm của mấy tập đoàn siêu cấp trong tay bọn họ là con số mà không ai có thể tưởng tượng được.  

Nhất thời không ai ra giá nữa, nhưng ánh mắt bọn họ láo liên, bắt đầu do dự suy tính.  

“Cậu ba ra giá 50 tỷ tệ, xin hỏi còn ai theo không?”, người chủ trì buổi đấu giá mỉm cười, nhìn phòng bao ở tầng hai một cái, rồi lớn tiếng nói.  

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, nhưng không ai dám theo giá.  

“Cậu ba, chắc là không có vấn đề gì lớn”.  

Trong phòng bao, một người đàn ông trung niên mỉm cười nói.  

“Danh tiếng của thế gia Nam Cung rành rành ra đó, dù là gia tộc nào ở trong nước thì ít nhiều cũng phải nể mặt tôi”, cậu ba Nam Cung mỉm cười đáp: “Tôi đã nói rồi, 50 tỷ tệ là có thể lấy được, nhưng mấy lão già trong gia tộc cứ không tin. Lần này cũng coi như vả thẳng mặt cho bọn họ biết”.  

“Ha ha, năng lực của cậu ba thì còn gì phải bàn cãi chứ?”.  

“Ai dám đối đầu với thế gia Nam Cung nào?”.  

“Đúng vậy”.  

Mọi người đều cười.  

Người chủ trì buổi đấu giá nhắc đi nhắc lại mấy lần, nhưng vẫn không ai ra giá nữa. Bất đắc dĩ, cô ta chỉ đành đếm đến ba, chuẩn bị đưa ra quyết định.  

Nhưng đúng lúc này, một giọng nói vang lên ở bên cạnh.  

“Khoan đã!”.  

Tất cả mọi người đều sửng sốt, đồng loạt nhìn về phía phòng bao ở ngoài cùng.  

Là thần y Lâm!  

Thần y Lâm… muốn ra giá sao?  

Các khách mời đanh mắt nhìn về phía phòng bao.  

Đám người cậu ba Nam Cung cũng hơi nhíu mày.  

“Xem ra thần y Lâm này quả thực muốn đối đầu với tôi rồi”, cậu ba cười nhạt, đặt chén trà trong tay xuống, bình tĩnh nói: “Nhưng Dương Hoa của anh ta… thực sự có thực lực này sao?”.  

“Nếu so về tiền, thì thế gia Nam Cung của chúng ta cần gì phải sợ Dương Hoa của cậu ta chứ? Cậu ba, chúng ta có thể theo bọn họ đến cùng”, người ở bên cạnh nói.  

Cậu ba chỉ cười không nói.  

Nhưng đúng lúc này, Từ Thiên ở bên cạnh bỗng lên tiếng.  

“Chủ tịch Lâm của chúng tôi nói là ra giá 100 tỷ tệ để mua mỏ đá tím này!”.  

Ông ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều kinh ngạc.  

Nụ cười trên mặt cậu ba lập tức cứng đờ.  

100 tỷ tệ?  

Chủ tịch Lâm này điên rồi sao?  

Ai nấy đều nhìn về phía phòng bao, cậu ba cũng ngoảnh phắt sang, vẻ mặt đầy kinh ngạc.