Người của thế gia Nam Cung đồng loạt nhìn chằm chằm người đi vào, ai nấy nghiến răng nghiến lợi, siết chặt nắm đấm, chỉ muốn xông lên xé xác người này ra ngay.
Nhưng bọn họ cũng chỉ nghĩ trong đầu mà thôi, không ai dám thật sự làm gì người này.
Dù sao… người này cũng không phải ăn chay.
“Thần y Lâm?”.
Cậu ba Nam Cung lạnh lùng lên tiếng.
“Hội trưởng Đinh, ông yên tâm, Dương Hoa chúng tôi ủng hộ thương hội Long Đằng các ông. Nếu có ai dám phớt lờ quy tắc của nghề đấu giá các ông, rõ ràng đã đấu giá thành công mà lại không thừa nhận, tôi nhất định sẽ đứng về phía ông”, Lâm Chính vỗ vai Đinh Mạo, lên tiếng nói.
Đinh Mạo ngạc nhiên, lập tức muốn khóc mà không có nước mắt.
Câu nói này của Lâm Chính có ý đồ gì, ông ta còn không nghe ra hay sao?
Thần y Lâm đang tỏ rõ muốn lôi kéo ông ta về phía mình!
Nhưng… Đinh Mạo không còn cách nào khác.
Nếu lúc này ông ta nói không thì sẽ đắc tội chết với thần y Lâm!
“Vâng… Vâng… Cảm ơn Chủ tịch Lâm, cảm ơn Chủ tịch Lâm…”, Đinh Mạo rầu rĩ.
“Không cần khách sáo”.
Lâm Chính cười nhạt, sau đó nhìn về phía trước, tầm nhìn dừng trên người A Nghị.
“Vừa rồi anh nói với hội trưởng Đinh là tôi cố ý nâng giá?”, Lâm Chính hỏi.
“Đúng”, người tên A Nghị bình tĩnh nói, trên mặt không hề thay đổi, trong mắt cũng không có bất cứ cảm xúc gì khác.
“Chứng cứ đâu?”.
Lâm Chính lấy từ trong túi ra một điếu thuốc, Từ Thiên ở cạnh vội vàng đốt thuốc.
“Cần gì chứng cứ? Tôi thấy anh đang cố ý nâng giá thì là anh đang nâng giá!”, A Nghị nói.
“Thế à… Vậy có nghĩa anh đang vu khống tôi?”, Lâm Chính hút thuốc, nói.
“Phải, thì sao?”, A Nghị không đổi sắc mặt nhìn chằm chằm thần y Lâm, sự ngông cuồng và bá đạo sâu trong đáy mắt đã hiện lên rõ ràng.
Lâm Chính lặng lẽ quan sát anh ta, một lúc lâu sau mới gật đầu, sau đó nói với Từ Thiên ở cạnh: “Sơ tán đám đông đi”.
“Chủ tịch Lâm…”, Từ Thiên sửng sốt, hơi khó hiểu.
“Đi đi!”, Lâm Chính lại nói.
Từ Thiên do dự một lúc, vẫn nghe theo ý kiến của Lâm Chính, dẫn người rời đi.
Không lâu sau, khách khứa ở hội đấu giá đều được mời ra ngoài.
Đinh Mạo cũng ý được điều không đúng, âm thầm ra hiệu cho thuộc hạ của mình.
Chẳng mấy chốc, lực lượng bảo vệ của Long Đằng đều đến hiện trường. Ngoài ra, vài cao thủ võ thuật do Đinh Mạo thuê về với giá cao cũng đã đến đây.
Bầu không khí ở hiện trường trở nên vô cùng ảo diệu.
Tình hình vô cùng căng thẳng.
Đinh Mạo lau mồ hôi, vội vàng tiến lên nói: “Mọi người, xin đừng nổi giận, mọi người cùng là bạn bè, đừng nổi nóng!”.
Bây giờ Đinh Mạo đứng giữa, không ngừng can ngăn, trên mặt đầy vẻ bất lực.
“Hội trưởng Đinh, ông yên tâm, không đến mức bất đắc dĩ, tôi sẽ không gây sự ở đây. Nhưng trước mắt ông phải nói bọn họ ký hợp đồng trước đã”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
Đinh Mạo nặn ra nụ cười, nhìn cậu ba Nam Cung.
“Cậu ba, cậu thấy…”.
Nhưng cậu ba Nam Cung không nói tiếng nào.
A Nghị lại lên tiếng: “Tôi nói rồi, thần y Lâm nâng giá lên cao ngất, hô giá như vậy thì không tính. Bây giờ hoặc là ông đấu giá lại, hoặc là để mỏ đá tím này phế trong tay ông, ông tự chọn”.
“Cậu cứ như vậy khiến tôi rất khó xử!”.
Vẻ mặt Đinh Mạo không mấy tự nhiên.
Thương hội Long Đằng mở ra bao năm nay, lần đầu tiên gặp phải khách không giữ chữ tín như vậy.
Nếu là khách khác, Đinh Mạo đã trở mặt từ lâu.
Nhưng người này… Đinh Mạo phải thận trọng.
Dù thế nào… đây là món hời 700,1 tỷ!
Nếu có thể thành công, không phải Long Đằng của ông ta sẽ kiếm được bộn tiền hay sao?
Hơn nữa, nếu thật sự để thế gia Nam Cung nuốt lời… danh tiếng của thương hội Long Đằng không phải mất sạch hay sao?
Đến lúc đó, việc làm ăn cũng không duy trì được!
Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn còn một chuyện.
Bây giờ Đinh Mạo không bắt thế gia Nam Cung ký tên thì sẽ đắc tội với Dương Hoa.
Đinh Mạo cũng không dám chọc giận thần y Lâm!
Vì vậy, ông ta chỉ đành nhìn sang cậu ba Nam Cung.
Nhưng thế gia Nam Cung đâu dễ chọc vào?
Mấy người của thế gia Nam Cung lạnh lùng quát: “Thế nào? Ông chủ Đinh, người này cố tình nâng giá, ông còn định ép chúng tôi ký tên? Ông có ý gì?”.
“Tôi vẫn câu nói đó, nếu các vị cảm thấy cậu Lâm nâng giá của các vị thì xin mời lấy chứng cứ ra. Tôi nhìn thấy chứng cứ, chắc chắn sẽ tuyên bố xóa bỏ lần đấu giá này ngay lập tức!”, Đinh Mạo thở dài nói.
“Nếu chúng tôi không có chứng cứ thì sao?”, A Nghị hỏi.
“Vậy thì xin lỗi, hôm nay các người không ký tên trả tiền… e rằng chúng tôi chỉ đành làm việc theo quy tắc”, Đinh Mạo xoa tay, đầy vẻ áy náy.
Bầu không khí ở hiện trường lại thay đổi, đã trở nên vô cùng nghiêm túc.
“Haizz!”.
A Nghị khẽ thở dài, không ngừng lắc đầu: “Ông chủ Đinh, thế gia Nam Cung chúng tôi đã cho ông cơ hội, là ông không trân trọng… vậy thì không thể trách ai được!”.
Đinh Mạo ngạc nhiên: “Cậu có ý gì?”.
“Bây giờ chúng tôi ra khỏi đây, xem Long Đằng các ông có bản lĩnh gì giữ chúng tôi lại!”.
Người tên A Nghị đó thản nhiên nói, nói xong thì bước chân đi ra ngoài.