“Lời an ủi buồn cười này anh vẫn nên nói cho mình nghe đi!”, Tô Nhu lau nước mắt nơi khóe mắt, nghiêng đầu lạnh nhạt nói.
Ba năm, Tô Nhu đã tuyệt vọng với Lâm Chính từ lâu rồi!
“Cho hỏi hai cô cậu có chuyện gì?”
Lúc này, một giọng nói già nua cắt ngang tình thế căng thẳng giữa hai người.
Hai người nhìn về phía đối diện, không biết một ông lão mặc sườn xám nam tóc bạc trắng đã đứng sau cổng sắt của biệt thự từ lúc nào.
Đây chắc chắn là quản gia của nhà họ Từ.
“Chào ông, tôi tên Tô Nhu, là cháu gái của Tô Cối…”, Tô Nhu vội nở nụ cười.
Nhưng đối phương vừa nghe thấy chữ “Tô” thì sắc mặt đã thay đổi.
“Nhà họ Tô các người còn có mặt mũi đến đây à? Cậu hai đã dặn dò sẽ không gặp người nhà họ Tô, cút!”
Quản gia già hừ lạnh, phất tay áo muốn đi về.
“Xin đợi đã!”, Tô Nhu sốt ruột: “Lần này nhà họ Tô chúng tôi mang theo thành ý rất lớn đến đây, cho dù ra sao cũng mong cho tôi gặp cậu Từ một lần!”
“Muốn giải thích? Nhà họ Tô các người xứng sao? Trong vòng mười giây, nếu không cút, tôi sẽ cho người ném các người ra ngoài!”, quản gia già kia quát to.
Đúng lúc này.
Kẹt!
Một chiếc xe con màu đen thắng gấp trước cổng biệt thự.
Một cô gái trẻ ăn mặc thời thượng đi xuống, cô gái có làn da trắng nõn, ngũ quan xinh xắn, trang điểm kiểu khói nhạt, vô cùng đáng yêu, sau lưng cô ta còn có hai vệ sĩ mặc đồ đen đi theo.
“Cô chủ, cô đến rồi ạ?”
Quản gia vội vàng mở cổng.
“Hai người này là ai?”, cô gái trẻ nhìn Tô Nhu và Lâm Chính.
“À…”, quản gia già muốn nói lại thôi.
“Bọn họ là người nhà họ Tô sao?”, cô gái trẻ đột nhiên hỏi.
“Chào cô, tôi tên Tô Nhu, đại diện nhà họ Tô đến thăm cụ Từ”, Tô Nhu cười nói.
“Thăm? Các người còn có mặt mũi đến đây hả? Nếu không vì các người, ông nội tôi sẽ trở thành thế này sao?”, sắc mặt cô gái trẻ thay đổi, giận dữ nói: “Nếu các người đã đến thì đừng đi nữa! Hai người dẫn cô ta vào cho tôi! Nếu ông nội xảy ra chuyện, tôi muốn bọn họ quỳ trước mặt ông nội xin lỗi!”
“Vâng, cô chủ!”
“Cô chủ, cô đừng làm loạn!”, quản gia già la lên.
“Bác Lý, sao thế? Bác còn muốn bênh vực bọn họ à? Bình thường chẳng lẽ ông nội không tốt với bác sao?”, cô gái trẻ tức giận chất vấn.
“Ông chủ có ơn rất lớn với tôi, nhưng cô chủ…”
“Dẫn vào!”, cô gái trẻ quát lên, không muốn nghe quản gia nói nhảm.
Hai tên vệ sĩ to con lập tức tiến lên.
Tô Nhu sợ đến mức run lẩy bẩy.
Cô biết chuyến đi này sẽ rất khó khăn, chắc chắn sẽ bị người nhà họ Từ làm khó.
Nhưng cô không ngờ người nhà họ Từ hoàn toàn không nói lý lẽ với mình!
Phải làm sao đây?
Tô Nhu khóc không ra nước mắt.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói vang lên.
“Đợi đã!”
Là Lâm Chính!
“Anh cũng là người nhà họ Tô à? Vậy đi vào chung luôn đi”, cô gái trẻ nhìn Lâm Chính một cái.
“Cô Từ, nếu cô động vào chúng tôi, thì e rằng… cụ Từ thật sự không cứu nổi đâu!”
“Anh nói cái gì?”, cô gái trẻ sững sờ.
“Tôi có thể cứu cụ Từ”, Lâm Chính nghiêm túc nói.
“Lâm Chính, anh lại nói bậy cái gì đó?”, Tô Nhu lo lắng.
Nhà họ Từ không phải bà nội, nếu lại xảy ra sai sót, chẳng phải Lâm Chính sẽ phải chịu tội sao?
Nhưng Lâm Chính không quan tâm đến cô mà nhìn cô gái trẻ đợi câu trả lời.
Cô gái trẻ nhíu mày: “Anh thật sự có thể chữa trị cho ông nội sao? Hôm qua đã mời mười bác sĩ chuyên gia đến rồi, người nào cũng bó tay với bệnh của ông nội! Anh có thể chữa à?”
“Tôi đã đến tận cửa rồi, sao không để tôi vào thử xem?”, Lâm Chính cười nhạt.
Cô gái trẻ cảm thấy khá có lý, bèn gật đầu.
Nhưng vào lúc cô ta đồng ý, bên ngoài vang lên một tiếng cười khinh bỉ.
“Thử xem? Ha ha, một tên vô dụng có thể cứu cụ Từ à? Buồn cười chết đi được, cô Thu Huyền, nếu cô tin anh ta là đang hại cụ Từ đấy!”
Mọi người nhìn sang.
“Anh Mã?”, cô gái trẻ ngạc nhiên nghiêng đầu.
Tô Nhu nhìn người đến, sắc mặt thay đổi như bị sét đánh.
Lâm Chính hơi nhướng mày.
Một người đàn ông đẹp trai mặc vest phẳng phi đầu vuốt keo đi xuống từ một chiếc xe mui trần, mỉm cười gật đầu với cô gái, sau đó nhìn về phía Tô Nhu bằng ánh mắt thâm tình, sải bước đi tới.