Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 1103



Đám đông trố tròn mắt. Nam Cung Yết cũng bàng hoàng. Ngay cả A Nghị cũng bất ngờ.  

Lâm Chính đang làm gì vậy? Anh chán sống rồi sao?  

Đối diện với cơn mưa những đòn tấn công mà anh lại không có ý định chặn lại. Điều này có nghĩa là không coi A Nghị ra gì.   

Người nhà thế gia Nam Cung vô cùng tức giận. Đinh Mạo thì bị dọa sợ tới mức như muốn khụy xuống đất.   

Điên thật rồi! Đúng là điên rồi! Vậy mà Lâm Chính lại cứ làm vậy. Thế là tất cả đều nhìn chăm chăm cảnh tượng A Nghị sắp ăn tươi nuốt sống Lâm Chính   

Rầm rầm rầm…Âm thanh nặng nề vang lên liên tục. Nhiều người nhắm chặt mắt, không dám nhìn. Ai cũng cảm thấy sẽ có một màn mưa máu xuất hiện nên nhiều người quay mặt đi.   

Ngược lại với đám người Đinh Mạo thì người nhà thế gia Nam Cung lại vô cùng hào hứng. Bọn họ mở to mắt nhìn chăm chăm Lâm Chính. Tất cả đều chờ đợi với vẻ hi vọng.  

Đinh Mạo sợ máu còn nhà thế gia Nam Cung lại thích máu. Vì điều đó có nghĩa là bọn họ đã đánh bại được thần y Lâm, hạ gục Dương Hoa và đoạt được hai miếng Thiên Kiêu Lệnh. Lợi lạc nhiều không kể hết. Đó là cơ hội tuyệt vời để họ một bước lên tiên.   

“Giết anh ta đi! Giết đi”, Nam Cung Yết nhìn chăm chăm, miệng không ngừng lầm bầm, sắc mặt thì trông vô cùng dữ tợn.   

A Nghị đấm túi bụi. Mỗi một cú đấm đều dồn hết lực, âm thanh phát ra như tiếng sấm rền. Sức mạnh lan tỏa ra bốn phía. Mặt đất rung chuyển, tạo thành những vết nứt dài.   

Thế nhưng, A Nghị đấm một hồi bỗng cảm thấy có điều gì đó không ổn. Đối phương không hề có dấu hiệu ngã xuống. Còn anh ta thấy tay mình bắt đầu nhuốm máu. Tốc độ đấm cũng chậm lại. Âm thanh cũng dần biến mất.   

Đám đông quay qua nhìn A Nghị. Lúc này mọi người mới phát hiện ra…Lâm Chính – người đang chịu hàng trăm cú đấm khủng khiếp của A Nghị vẫn đứng bình an vô sự trước mặt anh ta.   

“Cái gì?”, đám đông thất kinh. Họ thấy trên mặt anh không hề xuất hiện bất kỳ dấu vết gì.Giống như anh chưa từng bị đánh vậy.   

Ngoài quần áo và đầu tóc có phần tơi tả ra thì anh hoàn toàn lành lặn. Đây là hình dạng của một người vừa trải qua nghi thức tẩy lễ bởi hàng trăm cú đấm ư?   

Không ít người nín thở, sững sờ nhìn Lâm Chính. Dù là Đinh Mạo, Nam Cung Yết, Từ Thiên hay là A Nghị thì cũng đều hóa đá.   

Không ai dám tin vào những gì mình vừa nhìn thấy. Thần y Lâm đúng là quái vật. Chắc chắn anh là quái vật. Đám đông điên cuồng gào thét: “Điều này?”  

Lâm Chính ngẩng đầu, nhìn A Nghị.   

Im lặng. Im lặng đến ghê người. A Nghị run rẩy, trố tròn mắt nhìn, không biết phải nói gì.   

“Cú đấm của anh không tệ, nhưng không có lực, thật khiến người khác thất vọng”, Lâm Chính lắc đầu.   

“Không thể nào…rốt cuộc chuyện gì vậy? Tại sao…nắm đấm của tôi lại không có tác dụng gì với anh?”, A Nghị run rẩy, chỉ về phía Lâm Chính.   

“Một đám bông gòn đập lên sắt thì dù có đập ngàn lần cũng chẳng thể để lại dấu vết gì đâu, anh hiểu không?”, Lâm Chính giơ nắm đấm lên.   

“Anh nói…nắm đấm của tôi là bông gòn sao?”, A Nghị ngây người.   

“Đúng vậy”, Lâm Chính gật đầu.   

Đám đông nín thở, cảm thấy da đầu tê dại. Cơ thể của thần y Lâm…cứng tới mức nào chứ? Người này đúng là quái thai rồi.   

“Anh đã dùng nắm đấm thì bây giờ tôi cũng dùng nắm đấm để phản công nhé. Có phải giờ đến lượt tôi rồi không?”  

Lâm Chính vừa nói vừa đột nhiên đưa tay lên, siết chặt.   

A Nghị tái mặt. Anh ta ý thức được điều gì đó bèn vội vàng lùi lại.   

“Mau chạy”, anh ta hét lên với Nam Cung Yết. Thế nhưng…đã không kịp nữa rồi. Lâm Chính đã dội thẳng nắm đấm vào người anh ta  

“A!”, Lâm Chính hô vang. Có vẻ như anh đã dồn toàn lực vào cú đấm này. A Nghị điên cuồng lùi lại, hai mắt mở to nhìn cú đấm của Lâm Chính. Cú đấm không hề đấm trúng anh ta mà chỉ sượt qua và dội xuống đất.   

Dù A Nghị không cảm nhận được trực tiếp sức mạnh của cú đấm nhưng anh ta biết nó có thể giết chết anh ta hàng trăm, hàng nghìn lần.   

Và cú đấm cũng đã hạ gục anh ta…sự thắng thua đã quá rõ ràng, hay nói chính xác hơn ngay từ đầu đã không có cái gọi là thắng thua rồi. Sự chênh lệch giữa thần y Lâm và anh ta quá lớn.   

Lúc này A Nghị mới ý thức được điều đó. Nhưng đã quá muộn rồi. Cú đấm dội thẳng xuống đất.   

Ầm! Âm thanh kinh thiên động địa vang lên, mặt đất nứt toác. Bốn bề rúng chuyển.   

Cả Thanh Đô chấn động...