Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 1116



Đằng sau cánh cửa là một chiếc máy ghi âm được bọc cẩn thận. Tiếng kêu được phát ra từ chính chiếc máy đó. 

Âm thanh không quá lớn. Có vẻ như nó được cố tình vặn nhỏ, hơn nữa còn được bọc để cách lửa. 

Nhìn thấy vậy, lâm Chính biết là mình đã bị gài. Đây chính là chiếc máy dùng để dụ anh. 

Chắc chắn là âm mưu. Lâm Chính cảm nhận được điều gì đó không ổn bèn quay người rời đi. Nhưng đúng lúc này... 

Rầm! Cánh tay anh dường như chạm phải thứ gì đó. 

Toàn bộ kiến trúc dần sụp đổ, trần nhà cũng rơi xuống vùi Lâm Chính vào một chỗ. 

Chết tiệt! Lâm Chính trợn tròn mắt, lập tức lăn qua một bên. 

Rầm! Trần nhà rơi xuống lập tức tạo thành biển lửa ngay trước mặt anh. 

Xung quanh anh, đâu đâu cũng là lửa. Anh vội vàng vận động chân khí để dập lửa đang đốt người mình. 

Nguy hiểm quá! Nếu như tốc độ không đủ nhanh thì có lẽ anh đã thành than rồi. 

Nam Cung Phi Dương mưu mô thật! Lâm Chính quét mồ hôi trán, thử phóng ra khí tức để làm tiêu tan những ngọn lửa đang ập về phía mình. Dù có thể làm như vậy nhưng cũng chỉ nhất thời. Đứng trước biển lửa vô tình dù tu vi có cao đến đâu thì cũng khó chống lại được. 

Đúng lúc này…Lại có âm thanh yếu ớt vang lên. Lâm Chính lập tức lắng nghe. Lần này có vẻ như không phải là máy ghi âm mà là người thật, hơn nữa…trong đó còn có cả giọng của Mã Hải. Vừa rồi Mã Hải nói ông ta đang ở trong tòa nhà. 

Lâm Chính nhìn xung quanh. Thế nhưng lửa cao quá khiến anh bị hạn chế tầm nhìn. Giờ muốn lao lên tầng trên để cứu Mã Hải là điều không thể. 

Vậy phải làm thế nào đây? Lâm Chính nhanh chóng nghĩ cách. Anh đột nhiên nghĩ ra được điều gì đó bèn nhìn lên trên. 

Trần nhà đã rơi xuống. Anh đanh mắt, nhảy bật lên. 

Rầm! Lớp xi măng còn sót lại bị anh đấm vỡ tạo thành một cái hốc. Lâm Chính thuận thế bèn nhảy lên tầng 33… 

Tầng 33 cũng ngùn ngụt lửa. Các thanh niên khác đang cầm bình cứu hỏa phun xung quanh. Người này vừa phun vừa ho khù khụ. Thấy Lâm Chính nhảy lên tất cả đều thất kinh. 

“Chủ tịch!”, Mã Hải vui mừng, lập tức bước tới. 

“Mọi người vẫn ổn chứ? Có ai bị thương không?", Lâm Chính phủi bụi trên người và hỏi. 

“Chủ tịch Lâm, về cơ bản không sao. Nhân viên tầng 33 sáng nay đang họp, cộng thêm việc lửa vẫn chưa lan mạnh tới đây và hệ thống cứu hỏa cũng đầy đủ nên mọi người vẫn tạm ổn”, Mã Hải nói. 

“Vậy sao? Vậy là lửa xuất hiện khi mọi người đang họp?” 

“Có khả năng là như vậy…có điều…” 

“Có điều làm sao?” 

“Có điều lửa lan nhanh quá, không chỉ có tầng 32 bốc hỏa, thậm chí là đến cả lối thoát hiểm cũng bị lửa chặn lại”, Mã Hải đanh giọng. 

Lâm Chính không nói gì. Lửa này là kiệt tác của Nam Cung Phi Dương, không cần đoán cũng biết. 

Chỉ có điều Lâm Chính không ngờ rằng thủ đoạn của ông ta lại tuyệt tình như vậy, cử người thâm nhập được vào Dương Hoa mà đến cả người không hay quỷ không biết và đốt được tòa nhà này. 

“Giờ không phải là lúc nói chuyện này, tìm cách dập lửa đi”, Lâm Chính trầm giọng. 

“Chủ tịch, bình cứu hỏa sắp dùng hết rồi nhưng lửa vẫn chưa được kiểm soát. Giờ chúng ta đành phải đợi đội cứu hỏa tới thôi…” 

“Cao quá, lực lượng cứu viện lại có hạn. Đội cứu hỏa không thể nào kiểm soát được tình hình trong thời gian ngắn đâu. Chúng ta đành phải phối hợp với họ cùng khống chế ngọn lửa mới được. Nếu không, để cháy tiếp thì chịu chết”, Lâm Chính nói. 

“Vậy chủ tịch…giờ chúng ta phải làm sao?”, một nhân viên thận trọng hỏi. 

Lâm Chính suy nghĩ: “Tìm vị trí đường nước của tầng này đi. 

“Hả?” 

“Tìm…kiểu gì đây?”, mọi người bàng hoàng. 

“Dù có phải đập tường thì cũng phải tìm ra”, Lâm Chính quát lên, sau đó anh lao về phía bên cửa sổ, mở cửa ra đồng thời gỡ những thứ dễ bốc cháy vứt vào trong nhà tắm. 

Ngọn lửa lan nhanh. Lâm Chính nhìn cả tầng lầu cùng cả những ngọn lửa phụt từ tầng dưới lên, anh đấm mạnh vào mặt đất. 

Rắc! Nền nhà của tầng trên cũng là trần nhà của tầng dưới cứ thế rơi xuống vùi theo những ngọn lửa. 

Thế lửa yếu đi nhiều nhưng một lúc sau lại phụt lên mãnh liệt hơn. 

Cứ tiếp tục như thế này sẽ không phải là cách. Lâm Chính đanh mắt. Đúng lúc này Mã Hải kêu lên: “Hệ thống điện nước có lẽ nằm ở đây”. 

Lâm Chính quay qua nhìn thì thấy Mã Hải chỉ vào chân ông ta. Lâm Chính không chút do dự, anh đập mạnh xuống. 

Rầm! Đường ống nứt vỡ, nước phụt lên bắn tung tóe. Đám đông mừng rỡ hô vang. 

Nước phụt lên khiến nhiệt độ của tòa nhà giảm đi nhiều. Đám đông cảm thấy vô cùng hạnh phúc. 

Thế nhưng chỉ dựa vào lượng nước từ ống này thì không đủ dập lửa, thậm chí khó có thể kiểm soát được khi ngọn lửa lan càng lúc càng rộng. 

Đúng lúc này Lâm Chính đột nhiên ấn mạnh lên ống nước đã bị vỡ và phát lực. Một dòng khí lưu kỳ lạ lan ra bên trong tòa nhà. Sau đó thì nước lập tức đóng băng và rơi xuống. 

Cả tòa nhà bị bao phủ bởi một lớp băng. Đám đông trố tròn mắt. Mã Hải cũng vậy. Chẳng ai hiểu mô tê gì. 

Lớp băng xuất hiện, ngọn lửa lập tức giảm nhỏ đi nhiều, Mã Hải cùng những người khác tiếp tục công việc dập lửa. Tầm hơn nửa tiếng sau cả tòa nhà về cơ bản đã được kiểm soát. 

Tất cả mọi người đều thở phào. Bao gồm cả Lâm Chính. Anh buông ống nước ra, ngồi phịch xuống đất thở hổn hển. Vừa rồi anh đã phải sử dụng không ít sức mạnh của mình. Nhưng cũng may là ngọn lửa đã được dập thành công. 

Thế nhưng anh chưa kịp nghỉ ngơi thì điện thoại trong túi lại tiếp tục đổ chuông…