Tô Nhu nằm trong lòng Lâm Chính bất lực, đôi đồng tử mở to, máu tươi trào ra khỏi mắt.
Lâm Chính nhìn kĩ đôi mắt của Tô Nhu mới thấy đôi mắt của cô đã bị một cây châm thật mảnh xuyên qua.
Cơn đau đớn vì đồng tử bị đâm xuyên là cơn đau đớn dữ đội thế nào. Nếu không phải Lâm Chính làm tê liệt thần kinh của Tô Nhu thì cô đã ngất lịm vì đau đớn từ lâu rồi.
Có điều cho dù là hiện tại thì cô cũng không khá khẩm hơn là bao.
“Lâm thần y, tôi nhìn không rõ...tôi nhìn không rõ gì cả, anh có thể giúp tôi không? Rốt cục đã xảy ra chuyện gì, anh có thể giúp tôi được không?”, Tô Nhu đau đớn kêu lên.
Lâm Chính nghiến răng, tay nắm chặt, nỗi oán hận trong lòng tăng lên gấp bội.
Anh ôm chặt Tô Nhu vào lòng, hạ giọng nói: “Tiểu Nhu, cô yên tâm tôi sẽ giúp cô bình an vô sự, tôi sẽ lấy lại ánh sáng cho cô”.
“Lâm thần y, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?”, Tô Nhu gần như nói trong tiếng khóc nấc nghẹn.
“Giờ tôi đưa cô về, tôi sẽ chữa trị mắt cho cô”, Lâm Chính nói với giọng kiên định, sau đó ôm lấy Tô Nhu đi về phía xe của mình.
“Có thể...có thể gọi điện cho chồng tôi là Lâm Chính một cuộc điện thoại không? Anh ấy vừa mới nói định đến đây...tôi lo anh ấy không tìm thấy tôi...anh...anh có thể giúp tôi nói với anh ấy một tiếng không?”, Tô Nhu nói với giọng có phần mềm yếu.
Cơn đau đớn tê dại của thần kinh khiến ngữ khí trong lời nói của cô và sức hít thở trở nên yếu đuối thấy rõ.
Lâm Chính vừa nghe không khỏi sững sờ. Vào lúc này rồi mà Tô Nhu vẫn còn nhớ tới Lâm Chính.
“Cô vẫn còn quan tâm tới anh ta làm gì?”, Lâm Chính ôm Tô Nhu để cô vào trong xe rồi nói.
“Dù gì anh ấy cũng là chồng tôi”, Tô Nhu nằm dựa vào ghế phụ một cách bất lực, yếu đuối nói.
Lâm Chính lặng lẽ nhìn cô sau đó lấy ra một nắm châm châm vào cổ cô.
Toàn thân Tô Nhu run lên, tiếp đó mi mắt dần dần khép lại, cô chìm vào hôn mê.
Lâm Chính thấy vậy lập tức lái xe về phía học viện Huyền Y Phái.
Ù ù...ù ù...
Lúc này, điện thoại lại lần nữa vang lên.
Lâm Chính cứ thế bấm nghe.
“Lâm thần y, tôi nghĩ rằng lúc này cô Tô Nhu đang rơi vào trạng thái cực kì đau đớn, phải không?”, đầu dây bên kia là giọng nói của Nam Cung Phi Dương.
“Ừm, cô ấy rất khó chịu, có điều cũng may có tôi giúp cô ấy tê liệt toàn thân, hiện giờ cô ấy ngủ rồi”, Lâm Chính khản giọng nói.
“Không hổ là Lâm thần y, y thuật quả nhiên cao cường, mắt của con người là một trong những bộ phận yếu ớt nhất trên cơ thể, cũng là một trong những bộ phận phức tạp nhất, hiện giờ có hai cây châm châm vào mắt cô Tô Nhu, tôi nghĩ cho dù là Lâm thần y muốn lấy nó ra thì cũng sẽ không dễ dàng nhỉ?”, Nam Cung Phi Dương điềm nhiên nói.
Lâm Chính trầm ngâm.
Khoảng ba tới bốn giây sau mới chậm rãi lên tiếng.
“Nam Cung Phi Dương”.
“Sao thế? Chuẩn bị xoá hiệp ước với tôi à?”
“Ừm...”
Lâm Chính hạ giọng.
Anh vừa dứt lời, Nam Cung Phi Dương ở đầu dây bên kia tỏ ra bất ngờ.
“Không hề giống cậu, Lâm thần y”.
“Đợi lát nữa tôi sẽ gửi bản gốc của hợp đồng tới chỗ ông”.
“Lâm thần y, nếu cậu sớm đưa ra quyết định này thì sao đến mức cô Tô Nhu phải chịu nỗi đau đến vậy chứ?”, Nam Cung Phi Dương nhếch miệng cười nói, sau đó cúp máy.
Lâm Chính âm thầm cúp máy, nhưng đôi mắt anh đã trở nên đỏ hoe...
Anh gọi điện cho Tần Bách Tùng.
Biết đôi mắt Tô Nhu bị thương, Tần Bách Tùng tỏ ra kinh ngạc, lập tức sắp xếp thiết bị điều trị tốt và đội ngũ y bác sĩ tốt nhất để chuẩn bị trước.
Thế nhưng Lâm Chính từ chối bất cứ sự sự điều trị của bác sĩ.
Anh mặc áo blouse trắng, đeo khẩu trang lên.
Anh muốn đích thân phẫu thuật cho Tô Nhu.
Phía Tần Bách Tùng đứng đợi ở ngoài phòng phẫu thuật còn Mã Hải cũng nhận được tin, vội vàng có mặt.
Biết đôi mắt Tô Nhu bị thương, ông ta cũng sợ hãi đến mức thất thần.
Ông ta rất hiểu Lâm Chính, ông ta cũng hiểu điều này có nghĩa gì...
Mã Hải vội gọi điện cho Từ Thiên.
“Từ Thiên, mẹ kiếp đang ở đâu hả?”, Mã Hải gằn lên.
“Tôi đang giám sát người của Nam Cung Phi Dương”, Từ Thiên tỏ ra khó hiểu: “Có chuyện gì xảy ra sao?”
“Cô Nhu xảy ra chuyện rồi, hai mắt không nhìn được nữa”, Mã Hải rít lên.
Nghe vậy, sắc mặt Từ Thiên khó coi thấy rõ, cả người cứng đơ tại chỗ.
“Tôi thấy lần này cậu trả lời với chủ tịch Lâm thế nào”, Mã Hải nói rồi cúp máy.
Từ Thiên thẫn thờ tại chỗ.
Nhưng đúng lúc này lại có một cuộc điện thoại gọi tới, là người thân cận với Từ Thiên.
Ông ta vội nghe máy, trầm giọng hỏi: “A Kiệt, sao vậy?”
“Chú Thiên, xảy ra chuyện rồi...người của chúng ta...không còn nữa...”, A Kiệt ở đầu dây bên kia giọng run rẩy, nói với giọng do dự.
Từ Thiên rợn tóc: “Cậu...c nói gì?”
“Thực ra ban đầu người của chúng ta giám sát Nam Cung Phi Dương đã bị Nam Cung Phi Dương khống chế...thay vì nói chúng ta giám sát Nam Cung Phi Dương thì trên thực tế là tnpd vẫn luôn thông qua chúng ta để giám sát Dương Hoa...”, A Kiệt lắp bắp.
Từ Thiên vừa nghe xong thì ngồi sụp xuống đất, hai chân mềm nhũn.