Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 1129



Hồng hộc! Hồng hộc! 

Tiếng thở gấp gáp vang lên trong vườn hoa phía sau của trang viên Nam Cung. 

Chỉ thấy Nam Cung Phi Dương tóc tai hỗn loạn, chật vật bỏ chạy. 

Ông ta chưa từng nghĩ thần y Lâm lại đáng sợ như vậy. 

Cũng chưa từng nghĩ rằng thần y Lâm lại có nhiều Lạc Linh Huyết như vậy. 

Lại càng chưa từng nghĩ rằng… thần y Lâm lại điên cuồng như vậy, quyết tuyệt như vậy, vô tình như vậy… 

Cậu ta thực sự là thần y cứu giúp mọi người kia sao? 

Không! Bây giờ, cậu ta chính là một ác ma! 

Một ác ma giết người không chớp mắt! 

Lần này cậu ta đến là để giết sạch thế gia Nam Cung! 

Cậu ta không muốn dùng những thủ đoạn phức tạp lằng nhằng kia để đối phó thế gia Nam Cung nữa. 

Cái cậu ta muốn… là khiến thế gia Nam Cung biến mất hoàn toàn. 

Nam Cung Phi Dương giỏi nhận biết người khác, từ lần đầu tiên nhìn thấy thần y Lâm, ông ta đã nhìn ra câu chuyện trong mắt người này. 

Lâm Chính có thể thay đổi dung mạo, nhưng không thể thay đổi ánh mắt của mình. 

Nam Cung Phi Dương không biết rốt cuộc thần y Lâm đã trải qua những gì, mà trong lòng anh lại chứa một con ác ma. 

Con ác ma này vẫn luôn ẩn náu trong lòng thần y Lâm, có lẽ ngay cả bản thân anh cũng không nhận ra. 

Nhưng hôm nay, Nam Cung Phi Dương đã thả con ác ma này ra. 

Lâm Chính không muốn kiềm chế bản thân nữa. 

Anh muốn phát tiết! 

Muốn trả thù! 

Nam Cung Phi Dương vừa chạy vừa ngoái nhìn phía sau. 

Chỉ thấy phía sau có một bóng dáng đang nhanh chóng lao tới. 

Đó chính là thần y Lâm! 

Nam Cung Phi Dương sợ đến mức hồn bay phách tán, bất chấp tất cả chạy về phía trước. 

Toàn bộ sức lực trên người đều dồn vào đôi chân. 

Ông ta chạy nhanh như gió. 

Nhưng… không thể kéo dài khoảng cách với Lâm Chính. 

Lâm Chính càng ngày càng đến gần. 

Sắp đến gần rồi. 

Không! 

Nam Cung Phi Dương sợ vỡ mật! 

Ông ta biết rất rõ hậu quả khi bị Lâm Chính bắt được. 

Bốp! 

Đúng lúc Nam Cung Phi Dương đang sợ hãi, một cái chân bỗng đạp mạnh vào lưng ông ta. 

Nam Cung Phi Dương bay đi, va mạnh vào mấy cây đại thụ ở trong vườn hoa. 

Mấy cây đại thụ to lớn kia đều bị gãy ngang, Nam Cung Phi Dương còn đụng đổ bức tường của vườn hoa rồi mới dừng lại được. 

Cả vườn hoa trở nên bừa bộn. 

Hự… 

Nam Cung Phi Dương khó khăn đứng dậy, trong miệng không ngừng hộc ra máu tươi. 

Ông có thể cảm nhận được mình đã bị gãy ít nhất ba cái xương. 

Đã không thể đứng dậy nổi nữa. 

Ông ta mở to hai mắt, nhìn người đang chậm rãi bước tới. 

“Thần y Lâm! Dừng tay! Dừng tay! Xin cậu hãy tha cho tôi, tôi có thể cho cậu lợi ích mà cậu không ngờ tới!”, Nam Cung Phi Dương run rẩy gào lên. 

“Nhưng bây giờ tôi chỉ muốn mạng của ông”. 

Sắc mặt Lâm Chính lạnh tanh đáp. 

“Rốt cuộc cậu giết tôi để xả giận gì chứ? Với y thuật của cậu, thì vết thương của cô Tô Nhu chỉ là chuyện nhỏ, cậu có thể nhanh chóng giúp cô ấy lành lặn khỏe mạnh, không tổn thương một sợi tóc, tại sao cậu còn… còn muốn trút giận lên thế gia Nam Cung chúng tôi chứ?”, Nam Cung Phi Dương run rẩy kêu lên, đồng thời không ngừng suy nghĩ cách đối phó. 

Nhưng đúng lúc này, khóe mắt ông ta liếc thấy chiếc điện thoại bị rơi khỏi túi quần ở bên cạnh. 

Hình như nút bấm của điện thoại bị chạm vào, màn hình sáng lên. 

Trên màn hình hiển thị tín hiệu! 

Có tín hiệu? 

Khu vực này… không bị thần y Lâm làm nhiễu tín hiệu sao? 

Nam Cung Phi Dương mừng rỡ, cơ thể hơi nhúc nhích, nhanh chóng giấu điện thoại ra đằng sau. 

Nhưng hành động đơn giản như vậy lại động đến vết thương, khiến ông ta đau đến ngừng thở. 

Lúc này, thần y Lâm quá mạnh! 

Chỉ một đòn đã khiến Nam Cung Phi Dương mất hẳn sức chiến đấu. 

Thần y Lâm như vậy không phải là người mà ông ta có thể đối phó, bây giờ chỉ còn cách cầu cứu gia chủ, xin gia chủ phái người đến đây chi viện. 

Nam Cung Phi Dương lặng lẽ ấn số điện thoại của gia chủ, đồng thời cũng hét lên. 

“Thần y Lâm, cậu muốn gì tôi cũng có thể đáp ứng, cậu muốn làm gì tôi cũng sẽ dốc hết sức để giúp cậu. Chỉ cần cậu không giết tôi, cậu muốn tôi làm trâu làm ngựa cũng được! Cầu xin cậu hãy tha mạng cho tôi! Xin cậu hãy tha mạng cho tôi!”. 

Ông ta lớn tiếng kêu gào, không ngừng xin tha. 

Sau khi điện thoại được thông, người của thế gia Nam Cung ở bên kia đang định lên tiếng thì nghe thấy tiếng của Nam Cung Phi Dương, liền lập tức dừng lại. 

“Vừa nãy tôi đã nói rồi, tôi chỉ cần mạng của ông!”. 

Lâm Chính trầm giọng nói. 

“Lẽ nào không còn gì để thương lượng sao?”. 

“Từ khoảnh khắc các ông quyết định dồn tôi vào chỗ chết, thì chúng ta đã không bao giờ thương lượng được nữa rồi”. 

Lâm Chính bình tĩnh đáp, rồi bước tới, muốn kết liễu Nam Cung Phi Dương. 

“A!”. 

Nam Cung Phi Dương gầm lên một tiếng, bỗng rút một con dao găm sáng loáng trong tay áo ra, đâm mạnh vào lồng ngực Lâm Chính. 

Con dao găm này như một con rắn độc, người bình thường không thể nào tránh được. 

Lâm Chính cũng vậy. 

Phập! 

Sau khi Nam Cung Phi Dương dùng hết sức, con dao găm lập tức đâm thẳng vào lồng ngực Lâm Chính. 

Máu tươi tuôn ra. 

“Thành công rồi!”. 

Nam Cung Phi Dương mừng rỡ, kích động đến mức suýt nữa thì đứng không vững. 

Nhưng ngay sau đó, Lâm Chính động đậy. 

Anh chộp lấy cổ tay Nam Cung Phi Dương, rút con dao găm kia ra khỏi lồng ngực, sau đó lại tự đâm mạnh vào lồng ngực mình… 

Phập!