Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 1139



Độ mạnh của Lâm Chính vượt ngoài dự liệu của mọi người. 

Nhìn đại sư huynh mạnh nhất trong bọn họ còn bị đối phương dễ dàng đánh bại, sắc mặt bọn họ trắng như tờ giấy. 

Nếu còn phản kháng nữa thì không có khả năng. 

Thực lực chênh lệch quá nhiều. 

Nếu nói đại sư huynh và người này đánh qua đánh lại rồi mới thua thì cũng có thể chấp nhận, nhưng Lâm Chính lại áp đảo hoàn toàn đại sư huynh… 

Đáng sợ quá! 

“Vừa rồi anh muốn giết tôi đúng không? Vậy bây giờ tôi giết anh chắc cũng không có vấn đề gì nhỉ?”. 

Lâm Chính bình tĩnh nói, giơ tay lên, tích lũy sức mạnh, chuẩn bị đánh về phía đầu hắn. 

Mọi người kinh hãi. 

Nhưng ngay khi chưởng đó sắp hạ xuống, người phụ nữ bên này đột nhiên hét lên: “Đừng mà!”. 

Dứt lời, cô ta xông tới, quỳ trước mặt Lâm Chính, hét lớn: “Cầu xin anh tha cho sư huynh của tôi đi! Chỉ cần anh tha cho sư huynh của tôi, anh muốn chúng tôi làm gì cũng được!”. 

“Làm gì cũng được?”, Lâm Chính liếc mắt nhìn bọn họ, bình tĩnh hỏi: “Các người có thể làm gì cho tôi?”. 

Theo Lâm Chính thấy, mạng của bọn họ không hề có giá trị gì, cho nên có giết hay không cũng vậy. 

Dù sao ngay cả bản thân bọn họ cũng không biết trân trọng tính mạng! 

“Anh trai, anh đến núi Đông Hoàng chắc là vì đại hội Đông Hoàng phải không?”. 

“Phải”. 

“Nếu đã như vậy, chúng tôi có thể đưa anh đi tham gia đại hội Đông Hoàng”, người phụ nữ kia cười gượng, nói. 

“Các người dẫn tôi đi tham gia đại hội Đông Hoàng?”, Lâm Chính cực kỳ ngạc nhiên: “Không phải đại hội Đông Hoàng có Ma Hỏa Lệnh thì có thể tham dự sao? Còn cần các người đưa tôi đi?”. 

“Anh trai, chỉ có Ma Hỏa Lệnh thì hoàn toàn không đủ!”. 

“Cô có ý gì?”. 

“Ma Hỏa Lệnh chỉ là tư cách tham gia đại hội, nhưng thân phận tham gia đại hội thì sao? Anh trai, anh có không?”, người phụ nữ kia nói. 

“Thân phận?”, Lâm Chính nhíu mày. 

“Anh trai, vừa nhìn là biết anh không phải người của Đông Hoàng Giáo chúng tôi! Nếu anh cầm Ma Hỏa Lệnh đến Đông Hoàng Giáo chúng tôi, chắc chắn sẽ bị đuổi ra khỏi núi Đông Hoàng, thậm chí sẽ rước lấy họa sát thân!”, người phụ nữ kia nói. 

“Sao lại nói vậy?”. 

“Anh trai à, anh dám đến núi Đông Hoàng tham gia đại hội Đông Hoàng thì chắc cũng biết đại hội Đông Hoàng này có ý nghĩa gì! Bây giờ Đông Hoàng Giáo chúng tôi chia năm xẻ bảy, chia thành rất nhiều phái, các phái đều được dẫn đầu bởi các đại trưởng lão. Nhiều trưởng lão hi vọng có thể dùng sức mạnh áp đảo quần hùng ở đại hội, xưng hùng núi Đông Hoàng, kế nhiệm chức vị giáo chủ Đông Hoàng Giáo, trở thành Đông Hoàng Thần Quân tiếp theo! 

Nhưng… thực lực giữa các đại trưởng lão và các phe phái lại không ở cùng trình độ. Có trưởng lão thực lực non yếu, rõ ràng không phải đối thủ, không có hi vọng tranh chấp chức vị giáo chủ, nhưng bọn họ lại không cam tâm, thế thì phải làm thế nào? Rất đơn giản! Đó là mời người chi viện!”. 

“Nhiều trưởng lão âm thầm liên lạc cao thủ ở ngoài núi, đạt được thỏa thuận với bọn họ, mời bọn họ đến núi Đông Hoàng đại diện cho mình tham gia đại hội, đợi có được chức vị giáo chủ sẽ cho họ lợi ích!”. 

“Vì vậy, hiện nay có không ít người từ trời nam đất bắc hội tụ về núi Đông Hoàng!”. 

“Đương nhiên, cũng có không ít người không được mời muốn vào đây vớt chút lợi ích!”. 

“Anh trai, thực lực của anh mạnh như vậy, chắc chắn là đến vì đại hội, nhưng lại không có ai dẫn đường cho anh, nên tôi nghĩ anh cũng không phải người chi viện được trưởng lão nào đó mời đến. Anh trai, nếu anh đồng ý tha cho chúng tôi, chúng tôi mời anh trở thành người của phái chúng tôi, để anh thuận lợi tham gia đại hội Đông Hoàng, anh thấy thế nào?”. 

Người phụ nữ chậm rãi nói, kể hết mọi chuyện cho Lâm Chính. 

Lâm Chính nghe vậy kinh ngạc không thôi. 

Không ngờ lại còn chuyện thế này. 

“Hóa ra là vậy”. 

Anh gật đầu, thu tay về. 

“Nếu vậy thì tôi sẽ tha cho các người một mạng. Các người đưa tôi tham gia đại hội, tôi sẽ không làm các người bị thương”. 

“Cảm ơn anh trai, cảm ơn anh!”. 

Người phụ nữ kích động nói. 

Những người khác cũng thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy đại nạn không chết ắt có hậu phúc. 

“Sư huynh, anh không sao chứ?”, người phụ nữ dìu người đàn ông dậy, vội hỏi. 

“Tôi không sao…”, người đàn ông thở ra một hơi khí đục, nói giọng khản đặc. 

“Bây giờ chúng ta mau đi thôi”. 

“Được…”. 

Người đàn ông nhìn thật sâu vào Lâm Chính một lúc, trong mắt còn có vẻ kiêng dè. 

“Sư huynh, bây giờ các sư huynh khác đều đi lại khó khăn, chúng ta phải quay về nhờ sư phụ phái người đến đưa bọn họ về”, thiếu nữ trước kia đi đến, dè dặt nói. 

Người đàn ông liếc nhìn hiện trường, vẻ mặt hơi âm trầm. Hắn đẩy người phụ nữ kia ra, khẽ giọng nói: “Các cô đi đến chỗ sư phụ thử gọi vài sư đệ đến đây, chắc hẳn là có vài người bị thương không quá nặng, nói bọn họ đến đây phụ khiêng người”. 

“Vâng sư huynh”, người phụ nữ kia gật đầu, sau đó rời đi. 

“Không cần đâu!”. 

Đúng lúc đó, Lâm Chính đột nhiên hô lên. 

Mấy người họ ngạc nhiên, đồng loạt nhìn anh. 

“Đừng làm lỡ thời gian của tôi!”. 

Lâm Chính nói, sau đó đi đến bên cạnh người đang nằm dưới đất, bắt đầu nắn xương cho bọn họ. 

Rắc! 

Tiếng động vang lên. 

“Á!”. 

Tiếng hét đau đớn vang vọng. 

Người được Lâm Chính nắn xương run rẩy điên cuồng, đau đến mức đổ mồ hôi lạnh, suýt chút nữa ngất xỉu. 

Một lúc lâu sau, Lâm Chính thả tay ra. 

Người đó nằm liệt ra đất, không động đậy. 

“Anh làm gì sư đệ tôi vậy?”, người đàn ông sốt ruột, lập tức chạy đến trước mặt người đó, hỏi. 

“Tôi giúp bọn họ nắn lại xương mà thôi”. 

Lâm Chính thản nhiên nói, đi tới thành viên khác của Đông Hoàng Giáo đang nằm trên mặt đất. 

Sắc mặt người đàn ông kia khó coi, hắn nghiến răng muốn tiến lên ngăn cản. 

Nhưng lúc này, người vừa được Lâm Chính nắn xương đột nhiên kêu lên. 

“Sư huynh, hình như chân… chân tôi khỏi rồi!”. 

“Cái gì?”, người đàn ông ngạc nhiên. 

Thiếu nữ và người phụ nữ đồng loạt nhìn sang người đó. 

Anh ta trở mình đứng dậy, chiếc chân gãy lúc trước cử động tự nhiên, như không hề gì. 

“Hả?”. 

Mấy người họ lập tức trợn to mắt, cứ ngỡ mình nhìn lầm. 

“Chuyện… chuyện này là sao?”. 

“Nắn xương? Người này biết y thuật sao?”. 

Ngay cả thiếu nữ và người đàn ông kia cũng cảm thấy vô cùng khó tin. 

Bọn họ ngơ ngác nhìn nhau. 

Lâm Chính nắn xương cho từng người một. 

Không lâu sau, Lâm Chính dừng tay lại. 

Lúc này, những đệ tử vốn nằm trên đất không ngừng kêu khóc đều đứng dậy, nhìn tay chân mình, ai cũng kích động. 

“Cảm ơn anh!”, người đàn ông kia cũng rất kích động, vội vàng tiến lên khom lưng. 

“Không cần cảm ơn. Tôi đã nói rồi, tôi không muốn lãng phí thời gian. Huống hồ, bọn họ chỉ tạm thời không sao, vết xương gãy vẫn còn đó, về nhớ đắp thuốc, nẹp gỗ hỗ trợ hồi phục, nếu không vẫn sẽ để lại di chứng”. 

“Vâng, chúng tôi nhớ rõ!”. 

“Mau đưa tôi đến Đông Hoàng Giáo đi”, Lâm Chính nói. 

“Mời anh đi bên này!”. 

Mấy người họ gọi lâm Chính đi theo con đường nhỏ giữa khe núi.