Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 114



Nhìn hành động lời nói của Tiền Chí Đồng, người nhà họ Tô đều há hốc miệng. 

Tô Bắc đã ngửi thấy mùi bất ổn. 

Bà cụ Tô khẽ run rẩy, khuôn mặt đầy nếp nhăn tái mét. 

"Ông chủ Tiền, chính là thằng khốn này, chính là con chó hoang này! Mau, ông mau xử lý cậu ta đi!", dường như Tô Trương Dương vẫn chưa hiểu ra, chỉ vào Lâm Chính kêu lên. 

Nhưng vừa dứt lời, ông chủ Tiền bỗng tiến lên mấy bước, tát cho Tô Trương Dương một cái nảy đom đóm mắt. 

Bốp! 

Cái tát này rất mạnh, Tô Trương Dương không chịu nổi, lập tức ngã khuỵu xuống đất, phun ra một ngụm nước bọt dính máu cùng với hai cái răng. 

Tô Trương Dương choáng váng đầu óc. 

"Ông chủ Tiền! Ông… ông làm cái gì vậy?", Tô Bắc cuống đến nỗi cả người run bần bật, hét ầm lên. 

"Lâm Chính là anh em của tao, lũ chó chết bọn mày không những chửi anh em của tao, mà còn muốn tao đánh cậu ấy? Tao đánh chết bọn mày!", Tiền Chí Đồng tức giận quát lớn, còn xông lên đạp cho Tô Trương Dương hai cái nữa. 

"A! Cứu tôi với!". 

Tô Trương Dương đau đớn kêu lên oai oái. 

Người nhà họ Tô biến sắc. 

"Dừng tay!", bà cụ Tô bỗng quát. 

Tiền Chí Đồng liếc nhìn bà cụ Tô, bình thản nói: "Ông đây không thèm chấp bà già", rồi lùi lại. 

"Lâm Chính, đây chính là kịch hay cậu dàn dựng đấy hả?", bà cụ Tô lạnh lùng nhìn Lâm Chính. 

"Phải". 

"Được! Được! Lâm Chính, cậu giỏi lắm, xem ra tôi vẫn luôn coi thường cậu rồi", bà cụ Tô giậm cái gậy liên tiếp, hiển nhiên vô cùng tức giận. 

"Còn chưa hết đâu", Lâm Chính bình tĩnh nói. 

"Lâm Chính, cậu đừng đắc ý, bây giờ nhà họ Tô tôi đã khác xưa. Tôi không biết cậu dùng cách gì để xưng anh gọi em với ông chủ Tiền, nhưng tôi nói cho cậu biết, nhà họ Tô chúng tôi không dễ động vào đâu. Hôm nay cậu đánh mấy người, chửi mấy câu, sau này chắc chắn chúng tôi sẽ trả lại gấp bội", bà cụ Tô nghiến răng nghiến lợi nói. 

"Vậy phải xem nhà họ Tô có qua được ngày hôm nay không đã". 

"Còn trò gì thì giở nốt đi, tôi muốn xem cậu sẽ hủy nhà họ Tô kiểu gì", rõ ràng bà ta không tin Lâm Chính có khả năng này. 

Nhưng chưa được bao lâu, lại có một đám người nữa tiến vào. 

Khi nhìn thấy những người này, cả nhà họ Tô đều giật thót trong lòng. 

"Ông chủ Trương?". 

"Ông chủ Trần?". 

"Ông chủ Vạn?". 

"Sao… sao các ông lại đến đây?". 

Tô Bắc và Tô Cối đều tỏ vẻ sợ hãi. 

Đôi mắt dữ tợn của bà cụ Tô đã bị sự kinh ngạc thay thế, cơ thể run rẩy. 

"Nhà họ Tô các ông còn mặt mũi nói vậy với tôi à?", ông chủ Trần cười khẩy nói: "Nói đi, có phải các ông lừa tiền của chúng tôi, sau đó đổ hết chuyện này cho Tô Quảng không?". 

"Sao có thể chứ? Các ông chủ, chúng ta là đối tác làm ăn, lừa ai cũng không thể lừa các ông được. Huống hồ nhà họ Tô tôi trước giờ luôn giữ chữ tín và tuân thủ pháp luật, sao lại lừa đảo được chứ? Về phần Tô Quảng thì chú ấy đã không còn quan hệ gì với chúng tôi nữa, tiền của các ông quả thực là chú ấy lừa, các ông nên tìm chú ấy mới đúng", Tô Bắc có chút hoảng loạn. 

"Ngụy biện cũng vô ích thôi, chúng tôi đã rút đơn kiện với Tô Quảng rồi", ông chủ Trần nói. 

"Rút đơn kiện?". 

"Đúng vậy, chúng tôi sẽ khởi tố hai bố con Tô Bắc và Tô Trương Dương, chúng tôi sẽ kiện các ông tội lừa đảo! Các ông không chỉ lừa của chúng tôi mấy chục triệu tệ, mà còn lập mưu để Tô Quảng làm kẻ chết thay. Chỉ cần tội danh được thành lập, thì các ông hãy dành nửa đời còn lại ở trong tù đi", ông chủ Trương ở bên cạnh nói. 

"Cái gì?". 

Người nhà họ Tô bị dọa cho đầu óc trống rỗng. 

Tô Bắc và Tô Trương Dương hai chân mềm nhũn, dường như đứng không vững nữa. 

"Các ông có nhầm không vậy? Tô Bắc… Tô Bắc và Trương Dương nhà chúng tôi vô tội", Trương Vu Huệ cuống lên. 

Bà cụ Tô hừ một tiếng: "Chắc là mấy ông chủ bị thằng Lâm Chính này mê hoặc rồi, nhà họ Tô chúng tôi trong sạch ngay thẳng, sao có thể lừa đảo chứ? Chắc chắn là Lâm Chính thêm dầu vào lửa, vu oan cho chúng tôi! Lâm Chính, cậu còn chiêu trò gì thì dùng nốt đi, tôi không sợ đâu! Cây ngay không sợ chết đứng, các ông muốn kiện thì nhà họ Tô tôi chấp nhận, tôi không tin trắng mà còn có thể biến thành đen được". 

Bà cụ Tô tỏ thái độ kiên định, mặt không đổi sắc. 

Dù sao tiền đã vào tay, cứ chối bay chối biến là được. 

Bà cụ Tô biết tỏng đạo lý này.