Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 1143



Mọi người nghe thấy thế đều vô cùng ngạc nhiên, lần lượt ngoảnh lại, mới phát hiện người vừa lên tiếng chính là Lâm Chính. 

"Này, anh là ai vậy? Nói hươu nói vượn cái gì thế?". 

"Phải đấy, anh là bác sĩ sao? Ăn nói vớ vẩn!". 

"Có tin tao đấm chết mày không?". 

Mọi người đều nổi giận, trừng mắt nhìn Lâm Chính. 

Trại Hoa Đà cũng dừng tay, ngước lên, lạnh lùng nhìn Lâm Chính, nói: "Oắt con, tôi không biết cậu là ai, nhưng cậu dám nghi ngờ y thuật của tôi chính là coi thường tôi. Nếu cậu nghĩ mình có bản lĩnh thì được, cậu chữa đi!". 

Dứt lời, Trại Hoa Đà liền ném gói thuốc kia đi, ngồi ở bên cạnh, sắc mặt âm trầm. 

Mọi người xung quanh thấy thế thì cuống lên. 

"Sư thúc, người đừng tức giận, cứu người quan trọng hơn". 

"Phải đấy, Lý sư đệ đau sắp chết rồi, nếu người lại bỏ mặc thì cậu ấy tiêu đời mất". 

Bọn họ vội vàng khuyên nhủ. 

"Chẳng phải có thần y kia sao? Các cậu bảo cậu ta chữa cho!", Trại Hoa Đà lạnh lùng nói. 

Mấy người nhìn về phía Lâm Chính, ánh mắt đẩy lửa giận. 

"Trại sư thúc vốn đã tính tình kỳ quái, càng không cho phép ai nghi ngờ y thuật của ông ấy. Thanh Hà Đường chúng ta chỉ có mỗi Trại sư thúc hiểu về y thuật, nếu ông ấy không chịu chữa thì chúng ta chết mất". 

"Tên chết giẫm này, rốt cuộc anh ta là ai mà ngông cuồng như vậy?". 

"Dù anh ta là ai thì cũng bắt anh ta phải xin lỗi Trại sư thúc!". 

"Đúng vậy, phải bắt anh ta xin lỗi Trại sư thúc, chúng ta còn phải nhờ Trại sư thúc chữa bệnh cho chúng ta nữa". 

Đám đệ tử nhao nhao nói. 

Tưởng Xà cũng cuống lên. 

"Anh Lâm, anh đừng xía vào chuyện này nữa, xin hãy anh hãy giúp tôi, xin lỗi Trại sư thúc đi, nếu không chúng tôi thực sự rất khó xử". 

Trại Hoa Đà là bác sĩ duy nhất của Thanh Hà Đường, nếu ông ta bỏ mặc sự sống chết của những người này, thì không ai ở Thanh Hà Đường được đảm bảo nữa. 

Chuyện này còn nghiêm trọng hơn đắc tội với Lâm Chính rất nhiều. 

Ít nhất đối với Tưởng Xà là vậy. 

"Tôi nói sai sao? Ông ta làm vậy, tuy có thể giảm đau, nhưng thực ra là hại người này. Sở dĩ anh ta ôm ngực kêu đau là vì lồng ngực anh ta có máu tụ, khiến mạch máu tắc nghẽn bị vỡ. Nếu các cô dùng Hoạt Huyết Thảo giảm đau cho anh ta, thì dược tính của Hoạt Huyết Thảo sẽ khiến máu trong người anh ta chảy nhanh hơn, dẫn tới càng nhiều mạch máu bị vỡ hơn. Đến lúc đó, mạch máu ở tim của anh ta bị vỡ thì đương nhiên sẽ không còn đau nữa. Dù sao người chết cũng không cảm nhận được đau đớn", Lâm Chính lắc đầu, bình tĩnh nói. 

Anh vừa dứt lời, mọi người đều nghệt mặt ra. 

"Khốn kiếp! Cậu nói vậy là có ý gì hả? Ý cậu là cách chữa của tôi sai sao? Ý cậu tôi là lang băm sao?", Trại Hoa Đà nổi trận lôi đình, đập bàn đứng dậy. 

"Ông dùng cách này để chữa bệnh mà không phải là lang băm sao?", Lâm Chính nói. 

"Cậu... cậu... cậu..." 

Trại Hoa Đà tức điên lên, sau đó vung tay, tức giận nói: "Được, cậu là thần y thì cậu chữa đi, ông đây không thèm chữa nữa". 

Dứt lời, ông ta phủi tay bỏ đi. 

"Trại sư thúc! Trại sư thúc!". 

"Trại sư thúc, khoan đã!". 

"Trại sư thúc!". 

Mọi người cuống quýt kêu lên. 

Nhưng không thể ngăn ông ta lại. 

Trại Hoa Đà nhanh chóng rời đi. 

Mọi người vô cùng tức giận. 

"A!". 

Đúng lúc này, Lý sư đệ ở dưới đất hét lên thảm thiết, phun ra một cục máu, sau đó hôn mê bất tỉnh. 

“Lý sư đệ, cậu sao rồi?”. 

“Chắc không phải là chết rồi đấy chứ?”. 

Ai nấy đều vô cùng lo lắng. 

“Tất cả là tại thằng chó này!”. 

“Mẹ kiếp, chúng ta bắt anh ta lại, đưa đến chỗ Trại sư thúc, bắt anh ta dập đầu xin lỗi Trại sư thúc!”. 

“Được!”. 

“Bắt ngay anh ta lại! Mẹ kiếp!”. 

Nghe thấy đề nghị này, tất cả giáo chúng đều xông tới, định ra tay với Lâm Chính. 

“Dừng tay!”. 

Tưởng Xà vội vàng quát, ngăn đám đệ tử đang nổi giận lại. 

Cô ta biết sự đáng sợ của người này. 

Nếu thực sự đánh nhau thì những người đang bị thương này sao có thể là đối thủ của Lâm Chính chứ? 

Chỉ sợ lát nữa lại thêm cả đống người bị thương! 

“Sư tỷ, sao chị còn bảo vệ người này?”. 

“Rốt cuộc đây là ai?”. 

Ai nấy tức giận hỏi. 

“Anh ta là…” 

Tưởng Xà không biết nên giải thích thế nào, suy nghĩ một lát rồi mới lên tiếng: “Anh ta là bạn của đại sư huynh, các cậu đừng có làm bừa, nếu không đại sư huynh không vui thì sẽ hỏi tội các cậu đấy”. 

“Bạn của đại sư huynh?”. 

Không ít người tỏ vẻ nghi hoặc. 

“Cho dù là bạn của đại sư huynh thì cũng không được sỉ nhục Trại sư thúc như vậy. Sư tỷ, nếu Trại sư thúc không chịu ra tay, thì vết thương của chúng tôi cũng không thể khỏi được. Đến lúc đó chúng tôi sẽ chết mất”, có người nói. 

“Để tôi khuyên anh Lâm đi xin lỗi Trại sư thúc! Các cậu giải tán đi, không được vô lễ! Không được láo xược, rõ chưa?”, Tưởng Xà quát. 

Mọi người siết chặt nắm tay, vô cùng không cam lòng. 

Nhưng Tưởng Xà đã nói như vậy, bọn họ cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể giải tán. 

Tưởng Xà thở phào nhẹ nhõm, xoay người lại, bất lực nhìn Lâm Chính. 

“Anh Lâm, lần này anh định giải quyết thế nào đây?”. 

“Là sao?”, Lâm Chính quay sang hỏi. 

“Anh coi như là giúp tôi, đến xin lỗi Trại sư thúc đi…”, Tưởng Xà khàn giọng nói.