Tưởng Xà và Lâm Chính đều cảm thấy vô cùng bất ngờ. Tưởng Xà còn sợ hết hồn. Cô ta nhìn tấm lệnh bài với vẻ không dám tin. Sau khi nhìn rõ thì cô ta vội vàng nói: “Sư phụ…sư phụ đang làm gì vậy? Thanh Hà Đường được sư phụ vận hành mấy chục năm rồi. Ở đây đều là tâm huyết của sư phụ, vậy mà sư phụ lại đưa cho người khác sao. Hơn nữa…”, Tưởng Xà còn định nói thêm gì đó nhưng lại thôi.
Còn để Lâm Chính giữ Đường Chủ Lệnh.
Vậy thì khác gì để Lâm Chính trở thành đường chủ của Thanh Hà Đường chứ?
Thực ra dù là Lâm Chính hay là Trịnh Lạc thì đều biết Tưởng Xà định nói điều gì. Lâm Chính chỉ là người ngoài, anh không phải là giáo chúng của Đông Hoàng. Giao Thanh Hà Đường cho người ngoài là sao?
“Tưởng Xà, con không cần nói nữa. Tâm huyết ư? Có gì mà tâm huyết! Thanh Hà Đường lúc này đã nát lắm rồi, luôn trong tình trạng có thể gặp rủi ro, đường không ra đường, đệ tử thì tàn sát lẫn nhau. Tất cả chẳng phải là kết quả của sự bất tài của chính sư phụ hay sao. Những tâm huyết của sư phụ thực ra không có giá trị gì hết”, Trịnh Lạc thở dài.
“Sư phụ…”
“Tưởng Xà, sư phụ vô dụng, cũng đã già rồi, không chống đỡ được Thanh Hà Đường nữa. Thanh Hà Đường bị thôn tính là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Dù không phải là Cổ Linh Đường thì cũng sẽ bị người của những đường khẩu khác chiếm hữu. Thanh Hà Đường chỉ tới đây được thôi”.
“Vậy mục đích sư phụ giao Thanh Hà Đường cho Lâm Chính là…”
“Phần lớn mọi người không chịu rời khỏi Thanh Hà Đường là vì sư phụ còn ở đây. Nếu sư phụ mà đi thì chắc các con cũng rời đi đúng không?"
“Sư phụ…”, Tưởng Xà nín thở, hai mắt trợn tròn. Cô ta không ngờ Trịnh Lạc lại có dự định như vậy.
“Trịnh đường chủ, theo như ông nói thì ông giao chức vị đường chủ cho tôi, vậy thì tôi cũng chỉ có một mình. Dù sao người cũng bị ông đưa đi hết mất rồi”, Lâm Chính trầm giọng: “Như vậy chức vị đường chủ chẳng phải cũng là hữu danh vô thực?”
“Thế nhưng lúc này cậu có quyền tham gia đại hội rồi. Huống hồ, khi tôi giải tán người của Thanh Hà Đường thì cả cậu tôi cũng giải tán nốt”
“Giải tán cả tôi? Ý của ông là gì?”
“Không giấu gì cậu, mặc dù hôm nay cậu đã đánh bại Thiếu Minh nhưng với tính cách của đường chủ Cổ Linh Đường thì họ sẽ không bỏ qua đâu. Cổ Linh Đường chắc chắn sẽ báo thù. Và lần báo thù tiếp theo sẽ vô cùng đáng sợ. Để đảm bảo sự an toàn của mọi người, tôi phải giải tán".
Lâm Chính nghe thấy vậy bèn gật đầu. Anh không quan tâm Trịnh Lạc sắp xếp thế nào. Anh chỉ cần tham gia đại hội Đông Hoàng là được.
Chỉ có điều ông ta vừa nói vậy thì có cả đám người xông vào.
“Sư phụ, dù có giải tán Thanh Hà Đường thì bọn con cũng đi theo sư phụ”, Trường Anh quỳ xuống trước mặt Trịnh Lạc và gào lên.
“Sư phụ, bọn con không đi”, những người khác cũng quỳ xuống theo.
“Hầy, không đi thì chỉ có đường chết thôi”, Trịnh Lạc thở dài.
“Có đi thì bọn con cũng sẽ đi cùng sư phụ”.
“Đúng vậy, bọn con sẽ đi theo sư phụ”.
Cả đám trở nên vô cùng kích động. Có lẽ bọn họ đứng ngoài đã nghe lén được. Thực ra thì với loại kiến trúc rách nát thế này làm gì có cách âm nên nói là nghe lén cũng không đúng…
“Các con…thôi được! Nếu đã muốn đi theo sư phụ thì cũng được, sư phụ đưa đi cùng”, Trịnh Lạc cảm động lắm. Thấy khuyên can không được, ông ta bèn đưa ra quyết định.
“Tốt quá rồi”.
“Sư phụ đi đâu bọn con đi theo đó”
“Bọn con sẽ không rời xa sư phụ”, đám đông kích động nói.
Trịnh Lạc lắc đầu, quay qua nói với Lâm Chính: “Cậu Lâm, Thanh Hà Đường giao cho cậu đấy. Cũng coi như trả cậu món nợ ân tình mà hôm nay cậu đã làm cho chúng tôi. Hi vọng cậu có thể đạt được thành tích tốt trong đại hội. Đợi đến khi đại hội kết thúc thì chúng ta lại gặp mặt nhé".
“Mọi người định rời khỏi đây à?”
“Nếu không đi thì Cổ Linh Đường sẽ không tha cho chúng tôi. Cậu cũng phải đi đấy”.
“Ông để lại một người cho tôi. Tôi lần đầu tới Đông Hoàng Giáo, có rất nhiều thứ không hiểu. Có người bên cạnh, tôi có thể hỏi thêm”.
Trịnh Lạc chần chừ nói: “Cậu muốn giữ ai lại?”
“Tưởng Xà đi, cô ấy biết nhiều”, Lâm Chính nói. Dứt lời, tất cả đều quay qua nhìn Lâm Chính.
“Tưởng Xà, con có muốn tạm thời đi cùng cậu Lâm không? Đợi đại hội kết thúc thì con quay lại”.
“Dạ được”, Tưởng Xà gật đầu.
Cô ta hiểu về Lâm Chính. Nếu cô ta không đồng ý thì chắc người này sẽ dùng thủ đoạn ép buộc cô ta thôi. Mà lúc này không thích hợp cho Thanh Hà Đường xảy ra xung đột với Lâm Chính.
Sau khi đưa ra quyết định, người của Thanh Hà Đường bèn sửa soạn và rời đi cùng Trịnh Lạc. Tưởng Xà bị Trường Anh kéo qua một bên.
“Tưởng Xà, người họ Lâm này có lai lịch không rõ ràng, tính cách khó lường, em phải cẩn thận, tìm cơ hội rời đi sớm, tránh ở lại bên người này lâu để sẽ xảy ra vấn đề”, Trường Anh nói nhỏ.
“Anh yên tâm, em biết giữ chừng mực", Tưởng Xà gật đầu.
Người của Thanh Hà Đường nhanh chóng cầm đồ đạc của mình rời khỏi miếu đường cũ kỹ. Cả miếu đường lúc này chỉ còn lại mỗi Lâm Chính và Tưởng Xà.