Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 1159



Đây là khí kình phóng ra ngoài! 

Lâm Chính có thể khẳng định! 

Nhưng Tây Môn Đao có thể dùng đao làm được đến mức này, hơn nữa còn phóng ra được khí kình dồi dào như vậy, đúng là không đơn giản. 

Chỉ là… loại thủ đoạn này chỉ là chiêu thức hơi màu mè. 

Chỉ để nhìn không để làm gì! 

Lâm Chính nghiêng người né tránh. 

Khí kình lướt sát qua cơ thể anh, chém xuống đất. 

Rắc! 

Mặt đất bị đao khí cắt thành đường rãnh thật sâu. 

Còn Lâm Chính thì không hề bị thương gì. 

“Tiếp tục!”. 

Tây Môn Đao khẽ quát, vẫn không chịu từ bỏ. 

Nhưng Lâm Chính không có thời gian dây dưa với hắn. 

“Chiêu này tôi cũng biết!”. 

Lâm Chính một tay cầm đao, lưỡi đao đặt nghiêng giữa không trung. 

“Mày nói gì?”, Tây Môn Đao kinh hãi. 

Trên người Lâm Chính lại lóe lên ánh sáng đỏ nhè nhẹ. 

Trong mơ hồ, Tây Môn Đao như nhìn thấy sau lưng Lâm Chính có một ảo ảnh kỳ lân. 

Đợi đến khi nhìn kỹ lại thì không thấy đâu nữa. 

Hắn cứ ngỡ mình đã xuất hiện ảo giác. 

Nhưng lúc này, đao của Lâm Chính đã hạ xuống. 

Keng! 

Thân đao bình thường đột nhiên lóe lên tia sáng lạnh lẽo, sau đó một luồng đao khí đáng sợ như làn sóng bùng lên từ trên thân đao đó. 

Đồng tử của Tây Môn Đao co lại, vô thức nâng đao trong tay lên đỡ. 

Keng! 

Soạt! 

Hai âm thanh đồng thời vang lên. 

Chợt thấy vùng đất nơi Tây Môn Đao đứng đột nhiên nứt ra. 

Đao khí như làn sóng đó cũng không thấy đâu nữa. 

Đao Lâm Chính nắm trong tay đã chĩa xuống đất. 

Xung quanh vô cùng yên tĩnh. 

Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn sang bên này. 

Tây Môn Đao cũng trợn mắt. 

Lưỡi đao máu mà hắn nắm trong tay đột nhiên nứt gãy, nửa đoạn đao rơi xuống trước mắt hắn. 

Trong mơ hồ hắn ý thức được gì đó, nhưng hắn vẫn không cảm thấy đau. 

Hắn dường như đã hiểu ra. 

Đao này quá nhanh… Hắn thậm chí còn không kịp cảm thấy đau. 

Tây Môn Đao há miệng, còn định nói gì đó, nhưng đã không kịp nữa. 

Phụt! 

Máu tươi phun trào. 

Cơ thể của hắn cũng dần dần nứt ra, nối gót theo đệ tử lúc trước. 

Người của Cuồng Đao Đường đứng xung quanh đều ngây ra như phỗng. 

Trong đầu đám người Trịnh Đan ở phía xa cũng vang ầm một tiếng, trở nên trống rỗng. 

Tây Môn Đao lại bị Lâm Chính xử gọn như vậy? 

“Quái vật, đó… đó là quái vật! Sư tỷ, đó là quái vật!”. 

“Chúng ta phải chạy trốn! Chúng ta phải chạy trốn thôi!”. 

“Ngay cả Tây Môn Đao cũng bị một đao xẻ đôi, chúng ta hoàn toàn không phải là đối thủ của người đó! Chạy mau!”. 

Bọn họ run rẩy hét lên, giờ đây tất cả mọi người đều bị cảnh tượng này dọa sợ. 

Trịnh Đan cũng không khá hơn. 

Cô ta biết Lâm Chính rất mạnh, nhưng cô ta không ý thức được Lâm Chính lại mạnh đến mức đó! 

Thật là khó tin! 

Tốt xấu gì Tây Môn Đao cũng là cao thủ lừng lẫy của Cuồng Đao Đường! Ngoài trưởng lão ra, không ai có thể đối phó với hắn. Huyết Đao Đại Pháp của hắn đáng kinh ngạc đến mức nào? Ở Đông Hoàng Giáo, hắn cũng là người có mặt mũi! 

Nhưng trước mặt người họ Lâm này… hắn lại bị giết chết chỉ bằng một đao… 

“Rắc rối to rồi! Rắc rối to rồi!”. 

Môi Trịnh Đan run run, bây giờ cô ta đã thấy lạnh từ đầu tới chân, xoay người định bỏ chạy. 

Đám người thuộc Cổ Linh Đường cũng chạy trốn như điên. 

Nhưng bọn họ vừa chạy đi không bao lâu đã đồng loạt dừng bước. 

Lâm Chính vốn đang ở phía sau đám người, không biết từ lúc nào đã cầm thanh đao lạnh lẽo đứng phía trước đám người Trịnh Đan. 

Cứ như hồn ma… 

“Trịnh sư muội, cô đang định đi đâu?”. 

Lâm Chính thản nhiên nhìn Trịnh Đan. 

Trịnh Đan sợ đến mức ngã ngồi xuống đất, hai chân run rẩy, không còn sức lực. 

“Á!”. 

“Anh ta… Anh ta đến trước mặt chúng ta từ lúc nào vậy?”. 

“Người này là quỷ! Đúng! Anh ta là quỷ! Anh ta nhất định là quỷ!”. 

Người của Cổ Linh Đường ai nấy đều sợ hãi. 

Cảnh tượng khó tin khiến mấy trăm người bị dọa sợ sững người. 

Đã có người quay đầu co cẳng bỏ chạy, những người còn lại thấy vậy cũng chạy tán loạn. 

Ngay cả Tây Môn Đao cũng bị Lâm Chính giết chết chỉ bằng một đao, bọn họ nào dám phản kháng? 

Không lâu sau, mấy trăm người đã chạy mất không còn một ai. 

Ngoại trừ Trịnh Đan. 

Cô ta vô cùng tuyệt vọng. 

“Anh Lâm, tôi sai rồi, tất cả đều là lỗi của tôi, cầu xin anh, tha… tha cho tôi một đường sống đi!”. 

Trịnh Đan run rẩy, nói lắp bắp. 

“Cô nghĩ nếu tôi không đánh lại Tây Môn Đao, sau đó tôi cũng nói vậy với anh ta, Tây Môn Đao có tha cho tôi không?”, Lâm Chính đi tới trước mặt Trịnh Đan, bình tĩnh hỏi. 

Hơi thở của Trịnh Đan run lên, há miệng nhưng lại không nói nên lời. 

“Nếu ngay cả cô cũng không thấy Tây Môn Đao sẽ tha cho tôi, vậy dựa vào đâu tôi phải tha cho cô? Dù sao, cô cũng là người dồn tôi vào chỗ chết!”. 

Lâm Chính khẽ giọng nói, vung đao lên, muốn giết chết Trịnh Đan. 

Đúng lúc này, Trịnh Đan đột nhiên hét lên: “Anh Lâm, cầu xin anh đừng giết tôi! Nếu anh không giết tôi, tôi sẽ nói cho anh một bí mật!”. 

“Bí mật gì?”. 

Lâm Chính kề đao lên cổ cô ta. 

“Tôi… tôi biết nhẫn thần ở đâu! Anh không giết tôi, tôi… tôi có thể tìm nhẫn thần giúp anh!”. 

Trịnh Đan run giọng nói. 

Ánh mắt Lâm Chính hơi run rẩy. 

“Cô không lừa tôi chứ?”. 

“Không có! Tuyệt đối không! Anh Lâm, anh biết vì sao tôi phản bội Thanh Hà Đường gia nhập Cổ Linh Đường không? Là bởi vì trong Cổ Linh Đường có một bản vẽ liên quan đến vị trí của nhẫn thần, tôi vào đó là để trộm bản vẽ!”, Trịnh Đan nói. 

“Bản vẽ?”. 

Lâm Chính ngạc nhiên.