Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 1174



"Anh... anh có thể cứu cô ấy sao? Anh có thể cứu Du Linh của tôi sao?", Phong Tư Viễn vô cùng kích động, vội vàng nắm lấy cánh tay Lâm Chính, rồi hỏi. 

“Có thể”, Lâm Chính gật đầu. 

"Mong sư huynh ra tay cứu giúp! Cầu xin sư huynh hãy cứu Du Linh, chỉ cần có thể cứu sống Du Linh, Tư Viễn sẵn lòng làm trâu làm ngựa cho anh!", Phong Tư Viễn vội vàng buông Du Linh ra, quỳ gối dập đầu với Lâm Chính. 

Động tĩnh bên phía này rất nhỏ, chỉ có một vài đệ tử bên cạnh nhìn thấy, tất cả đều vô cùng kinh ngạc. 

Lâm Chính nhanh chóng đỡ hắn dậy. 

"Không cần làm trâu làm ngựa, tôi chỉ cần sau này anh hiểu rõ một chuyện là đủ rồi!", Lâm Chính nói. 

Phong Tư Viễn ngơ ngác: "Sư huynh, anh muốn tôi hiểu gì cơ?" 

"Hiểu chuyện, có thể phân biệt phải trái, nhìn rõ tốt xấu, biết thế nào là thiện ác!" 

Lâm Chính vừa nói vừa lấy ra cây châm bạc rồi đâm nó vào người Du Linh. 

Phong Tư Viễn không hiểu ý nghĩa trong lời nói của Lâm Chính, đầu óc mơ hồ. 

Sau khi Lâm Chính đâm vài cây châm bạc, Du Linh run lên bần bật như bị điện giật, rồi im bặt. 

Cảnh tượng này mang đến cho Phong Tư Viễn hy vọng lớn. 

“Du Linh!”, hắn kích động hét lên. 

Lâm Chính dừng lại. 

“Sư huynh, mau chữa trị cho sư muội của tôi đi!”, Phong Tư Viễn vội vàng nói. 

"Bây giờ e rằng vẫn chưa được, điều kiện ở đây quá đơn giản, hơn nữa vết thương của cô ấy quá nặng. Tôi cùng lắm chỉ có thể phong ấn khí tức của cô ấy, duy trì huyết mạch để cô ấy có thể sống tiếp. Muốn hoàn toàn khôi phục thì phải xem những lần chữa trị sau”, Lâm Chính nói. 

"Mất khoảng bao lâu?" 

"Một đến hai năm, trong hai năm này, tôi sẽ từ từ chữa trị cho cô ấy, cứu sống cô ấy cũng không phải là vấn đề lớn”, Lâm Chính đáp lời. 

"Thật sao?" 

Phong Tư Viễn nước mắt lưng tròng, ngay lập tức quỳ xuống dập đầu trước Lâm Chính. 

"Cám ơn sư huynh!" 

Hắn đã nhìn thấy hy vọng! 

Người này đã cho hắn hy vọng! 

Trong thời khắc tuyệt vọng có thể nhìn thấy một tia sáng là chuyện khiến người ta phấn khích đến mức nào? 

"Không cần khách khí! Mau đứng lên đi”, Lâm Chính thấp giọng nói. 

Phong Tư Viễn đứng dậy, lau nước mắt trên khóe mắt. 

"Sư huynh, nếu anh có gì sai khiến, Tư Viễn nhất định sẽ vào nơi nước sôi lửa bỏng, cố hết sức mình để hoàn thành nhiệm vụ cho sư huynh!" 

"Không cần, anh chỉ cần nhớ những gì tôi vừa nói là được”. 

Lâm Chính bình tĩnh nói: "Đưa cô ấy sang một bên nghỉ ngơi đàng hoàng, sau khi chuyện này kết thúc tôi sẽ xử lý vết thương cho cô ấy”. 

"Vâng, thưa sư huynh”, Phong Tư Viễn gật đầu, ôm Du Linh lùi sang một bên. 

Quỷ Thủ dường như đã nhận ra điều gì đó, ông ta liếc mắt nhìn Phong Tư Viễn, đôi mắt hiện lên vẻ khó nhằn. 

Đương nhiên, ánh mắt của ông ta rất nhanh đã rơi vào người Lâm Chính, nhưng ông ta không biết vì sao đột nhiên Lâm Chính lại tới đây. 

Bùm! 

Lúc này, âm thanh trầm đục lại vang lên, mặt đất rung chuyển. 

Ánh mắt của mọi người tập trung vào ông lão và Bàng Lương. 

Mọi người nhìn thấy ông lão đánh một tảng đá vỡ vụn, về phần Bàng Lương, hắn né sang một bên thở hổn hển, lại tránh được đòn đánh một cách hoàn hảo. 

Nhưng... thể lực của hắn đã không thể chống đỡ được bao lâu nữa. 

Mỗi lần né tránh và trốn thoát hắn đều sử dụng hết sức mình. 

Bây giờ hắn đang chạy trốn với tất cả sức lực. 

Có điều, thể lực và sức mạnh của hắn sao có thể so sánh với ông lão này được. 

"Sao thế? Hết sức rồi hả?" 

Ông lão liếc nhìn Bàng Lương, trên khuôn mặt già nua nở nụ cười ranh mãnh: "Nếu vậy thì đầu của mày có thể thuộc về tao rồi!" 

Hai mắt Bàng Lương nhắm chặt, ngửa đầu hét lớn: "Sư phụ, con không chống đỡ được nữa rồi!” 

"Vậy thì làm theo cách trước đó của con đi”. 

"Vâng, thưa sư phụ!" 

Bàng Lương vui mừng, lập tức xoay người, lao về phía vách đá phía sau, sau đó không chút nghĩ ngợi nhảy xuống vách núi! 

"Gì thế?" 

Tiếng hét kinh ngạc vang lên! 

Mọi người đều bị chấn động. 

"Bàng Lương đang làm gì thế?” 

"Tự sát sao?" 

"Trời ạ, đây là đỉnh Thiên Vương đấy! Đỉnh núi cao vạn trượng, anh ta không muốn sống nữa sao?" 

Mọi người đều kinh hãi, vội vàng chạy đến bên sườn núi nhìn xuống. 

Chỉ nhìn thấy Bàng Lương vịn tay vào vách đá, nhanh chóng lao xuống dưới. 

Rõ ràng là hắn muốn chạy trốn! 

Mọi người trợn tròn mắt, chợt hiểu ra. 

Bàng Lương chuồn đi luôn rồi! 

Để xem ông lão có đuổi theo hay không! 

Nếu ông lão đuổi theo thì ngôi mộ không có người canh giữ, đám người ở đây nhất định sẽ đào mộ để lấy nhẫn. 

Nếu không đuổi theo thì chỉ có thể trơ mắt nhìn Bàng Lương chạy trốn. 

Nghĩ đến đây, tất cả mọi người thầm nghĩ Bàng Lương này rất mưu mô xảo quyệt! 

Giờ phải xem ông lão lựa chọn thế nào! 

Tuy nhiên, khi Bàng Lương đang cố sức leo xuống, ông lão đột nhiên phá lên cười ha hả. 

"Đồ con kiến! Muốn chạy hả? Nực cười! Mày thật sự cho rằng có thể chạy thoát lòng bàn tay tao sao? Ha ha ha ha...” 

Vừa dứt lời, ông lão lập tức nhảy vọt lên, nhưng không phải nhảy xuống vách đá, mà là chui thẳng xuống đất. 

Rầm! 

Ông ta tạo ra một cái lỗ lớn trên mặt đất. 

"Gì thế?" 

Mọi người đều kinh hãi. 

Chỉ nghe thấy những âm thanh ầm ầm liên tục phát ra từ cái lỗ đó. 

Rất kì quái. 

Ngay sau đó... 

Bùm! 

Giữa sườn núi của đỉnh Thiên Vương đột nhiên nổ tung, một bóng người từ bên trong lao ra ngoài, chạy tới bên cạnh Bàng Lương đang leo xuống. 

"A?" 

Bàng Lương hét toáng lên, nhưng không có nơi nào để trốn nữa. 

Ông lão xòe bàn tay nắm lấy cổ hắn, rồi kéo mạnh. 

Roạt! 

Tiếng động lạ phát ra. 

Lúc này Bàng Lương đã đầu lìa khỏi xác...