Lời nói của Lâm Chính khiến ông lão cảm thấy bất ngờ.
“Cậu chưa dùng hết sức sao? Hừ, đúng là đồ chán sống. Cậu có tư cách gì mà nói câu đó?”, đôi mắt ông lão hừng hực sát ý. Rõ ràng là ông ta đang phẫn nộ trước lời nói của Lâm Chính.
Có không ít người nhìn số châm bạc trên người Lâm Chính bằng vẻ tò mò: “Trò gì vậy?”
“Hình như là châm bạc”.
“Châm bạc? Cậu ta đang điều trị vết thương à?”
“E rằng không chỉ có vậy, có thể là tận dụng châm bạc để kích hoạt các huyệt vị giúp gia tăng tốc độ và sức mạnh nữa”.
“Đây không phải là việc mà những y võ hay làm sao? Lẽ nào người này…là một y võ?”
“Y võ? Hừ, trở thành y võ khó cực kỳ. Cậu nhóc này còn trẻ như vậy dù có là y võ thì thực lực cũng chẳng đến đâu cả. Chút thủ đoạn đó chẳng khác gì múa dìu qua mắt thợ, tự tìm cái chết thôi”.
Một vài trưởng lão mỉm cười. Những đệ tử khác thì cảm thấy khá thú vị, họ nhìn anh bằng vẻ chế nhạo.
Chỉ có mấy người Tô Mạc Vân là cảm thấy có gì đó không ổn.
Bởi vì sau khi châm bạc được ghim lên người thì vết thương trên người Lâm Chính cũng ngừng chảy máu. Không chỉ có vậy, những nơi xương bị gãy cũng đã hồi phục lại. Cũng không biết là do ảo giác hay gì mà cánh tay anh cũng đã cử động được trở lại.
Đây thật sự là một người đang bị gãy xương sao? Tô Mạc Vân nhìn chăm chăm.
Lâm Chính lấy ra thêm ba cây châm, ghim vào cánh tay của mình. Năm ngón tay của anh mở rộng, sau đó siết mạnh thành nắm đấm.
Âm thanh nặng nề vang lên. Ông lão cũng chau mày.
“Ông cảm thấy tôi không xứng thì có phải là tôi nên chứng minh cho ông một chút không nhỉ?”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.
“Sao? Cậu muốn phá Bất Bại Thần Công của tôi? Được thôi, cậu ra tay đi. Tôi muốn xem xem cậu có tài cán gì”, ông lão hừ giọng, không hề sợ hãi.
“Vậy ông nhìn cho kỹ nhé”, Lâm Chính khẽ hừ giọng và ngẩng đầu.
Vụt! Anh biến mất trong nháy mắt.
Cái gì?
Ông ta nín thở, trố tròn mắt. Tới lúc ông ta kịp hoàn hồn thì Lâm Chính đã xuất hiện ngay trước mặt và giáng một đấm vào mặt ông ta.
“Biến!”, ông lão gầm lên, tung ra một quyền đấm phát sáng. Nhưng lần này cú đấm của ông ta đã bị chính nắm đấm của Lâm Chính đối kháng.
Cú đấm của Lâm Chính hất tung đòn phòng ngự và giáng thẳng xuống ngực ông ta.
Rầm! Âm thanh nặng nề vang lên.
Phụt! Ông ta nôn ra một ngụm máu tươi, bay bật ra xa năm, sáu mét đập người xuống đất.
“Trời!”, cả hiện trường bàng hoàng. Tô Mạc Vân, Liễu Thị Phụng, Quỷ Thủ, Thiếu Hải, Tịch Mộc Lâm đều hóa đá.
Lâm Chính có thể đỡ được quyền đánh của ông lão. Anh điên rồi. Vô số người nhìn chăm chăm vào nắm đấm của Lâm Chính. Họ thấy nắm đấm của anh ướt máu, thịt rách ra.
Rõ ràng là đòn đánh của ông lão có hiệu quả, nhưng dưới sự gia trì của châm bạc, cơ thể của Lâm Chính đã được cải thiện, anh có thể đỡ được quyền đánh của ông ta.
“Khốn khiếp!”, ông lão nghiến răng, lau máu ở khóe miệng, một tay ôm ngực và đứng dậy. Sau đó ông ta vung hai tay, điên cuồng lao về phía Lâm Chính.
“Cậu chết đi!”, tiếng hét đanh thép vang lên. Hai cánh tay ông ta giống như hai nòng súng, nã những đường sáng khủng khiếp về phía anh.
Bùm! Bùm! Bùm!...
Những đường sáng bắn xuống đất khiến mặt đất nứt toác, đất đã bật tung, Lâm Chính cũng bị vùi lấp trong đất đá và cơn mưa ánh sáng.
Thế nhưng một giây sau.
Vụt! Lâm Chính đột nhiên lao ra.
“Cút! Cút đi!”, ông lão vội vàng thi triển chiêu thức. Những đường sáng lại tiếp tục dội lên cơ thể Lâm Chính. Lần này chúng không đủ sức đánh lui anh.
Mặc dù cơ thể Lâm Chính vẫn bị thương do những luồng sáng kia gây ra nhưng anh giống như mất cảm giác, cứ thế tiến lại gần ông lão và giáng một cú tát xuống mặt ông ta.
Bốp! Âm thanh giòn tan vang lên. Ông lão lật mấy vòng, ngã ra đất, không ngồi dậy nổi. Vài chiếc răng đã bị gãy. Ông ta đã bị choáng.
Một quyền và một phát tát không đủ để lấy mạng nhưng đủ để ông ta thay đổi nhận thức của mình. Bất Bại Thần Công mà ông ta khổ luyện đã không có tác dụng với kẻ này.
“Không thể nào? Không thể nào. Bất Bại Thần Công có thể giết được cả thiên thần, tại sao lại không thể giết nổi một kẻ ngông cuồng như cậu chứ? Tại sao?”
Ông ta lầm bầm, trố tròn mắt, đứng bật dậy định phản công nhưng ngay lập tức một đạp giáng xuống bụng ông ta.
“Đánh gãy”, tay ông lão như một thanh đao phát ra ánh sáng với uy lực kinh hồn và bổ xuống.Đòn đánh này hoàn toàn có thể chặt đôi một chiếc xe tăng.
Quả nhiên, đến cú đạp của Lâm Chính cũng phải kiêng dè đòn phản kháng của ông ta. Cánh tay ông ta bổ xuống khiến dóng chân bị chặt lộ ra cả xương. Thế nhưng cái chân có vẻ không chịu dừng lại, thậm chí tốc độ và sức mạnh cũng không hề giảm đi.
Bụp! Cú đạp đạp trúng bụng, cơ thể ông lão như bị lộn ngược, lục phủ ngũ tạng bị bầm dập. Ông ta lăn mấy vòng tới trước ngôi mộ và không đứng dậy nổi nữa.
Bốn bề im lặng. Tất cả đều kinh hoàng nhìn cảnh tượng trước mặt và nhìn những vết thương chồng chất trên người Lâm Chính.
“Người này…là quái vật tới từ phương nào vậy?”, Long Tinh Hồng lắp bắp.
“Sư phụ…anh ta là quái thai sao? Tại sao…anh ta lại mạnh như vậy?”, Trịnh Đan run rẩy, cô ta tưởng như sắp phát điên. Lâm Chính quá mạnh, khiến cô ta sợ mất vía. Nghĩ tới những chuyện trước đó, Trịnh Đan cảm thấy da đầu tê dại.
Thiếu Hải mặt tối sầm, không nói gì. Rõ ràng ông ta cảm thấy bất mãn. Biểu cảm của những người khác thì vô cùng đặc sắc.
Lâm Chính đi về phía ông lão. Ông ta gắng gượng ngẩng đầu dậy thì thấy cái chân đã mất đi một mảng thịt, lộ ra cả xương của Lâm Chính đang bước tới.
Đôi mắt ông ta chỉ còn sự sợ hãi. Trong khi ánh mắt Lâm Chính thì hiện lên vẻ lạnh lùng và ngạo nghễ.
Lâm Chính đưa một tay ra siết cổ ông ta và nhấc lên: "Giờ thì tôi đủ tư cách đứng trước mặt ông chưa?”
“Đủ…đủ rồi!”
Ông ta sợ hãi, vội vàng dùng chút sức lực cuối cùng hét lên.