Thiếu Hải gây khó dễ khiến tất cả mọi người đều bất ngờ.
Ông ta ra tay thì mọi người mới té ngửa, sau khi luyện được Đông Hoàng Hoàn Vũ thì thực lực của Thiếu Hải không thua kém gì ông lão kia.
Các đòn tấn công của ông ta dày đặc và đáng sợ.
Mỗi đòn tấn công dường như có thể xé tan mọi thứ, bóp nát tất cả.
Một quyền đánh xuống mặt đất có thể tạo ra hàng trăm cái lỗ, đánh vào một tảng đá lớn có thể khiến nó nát vụn.
Điều khiến mọi người sợ hãi hơn là mỗi đòn tấn công của Thiếu Hải đều có một loại xảo kình giống như tiết lực.
Xảo kình này có thể dễ dàng đánh lại xảo lực của Lâm Chính, thậm chí khí lực mà Lâm Chính phóng ra cũng bị đánh tan.
Cũng tức là nếu cứ tiếp tục đánh giết với Thiếu Hải thì Lâm Chính sẽ càng ngày càng kiệt sức, cuối cùng là bị ông ta giết chết.
Đây chính là uy năng của Đông Hoàng Hoàn Vũ sao?
Thật là khủng khiếp!
Các trưởng lão còn lại đều kinh hãi trong lòng, cũng rất kiêng dè.
Nhìn dáng vẻ của Thiếu Hải thì ông ta đã quyết cướp bằng đường nhẫn Đông Hoàng.
Nếu nhẫn Đông Hoàng bị cướp mất, thì chẳng phải vị trí giáo chủ sẽ thuộc về ông ta sao?
Các trưởng lão đưa mắt nhìn nhau, thầm trao đổi suy nghĩ.
Một lát sau, Tô Mạc Vân dẫn đầu.
“Các vị, ra tay thôi! Nhẫn Đông Hoàng ở đó, nếu ai có thể thuận lợi mang nó đến cung Đông Hoàng, thì người đó chính là Đông Hoàng Thần Quân của bổn giáo!”.
Tô Mạc Vân trầm giọng quát, rồi cũng nhảy lên, đánh về phía Lâm Chính.
Sau cơn kinh hãi, các trưởng lão còn lại cũng lập tức xông tới liều mạng.
“Nhẫn là của tôi!”.
“Ai tranh với tôi, tôi sẽ giết người đó!”.
“Tất cả cút ra!”.
Tiếng rít gào vang lên không dứt.
Liễu Thị Phụng, Quỷ Thủ ra tay cùng lúc, đám người Tịch Mộc Lâm, Tửu Nhục Hòa Thượng cũng không dám tỏ ra yếu thế, lần lượt xông tới.
Nhất thời, tất cả mười mấy trưởng lão bắt đầu tấn công Lâm Chính.
Lâm Chính hai quyền khó địch bốn tay, sao có thể chống lại nổi sự bao vây tấn công của nhiều cao thủ như vậy chứ? Lại thêm Thiếu Hải và Tô Mạc Vân, anh không thể chiếm được thế thượng phong, phải lùi lại không ngừng, rơi vào cảnh bị động chịu đòn.
“Oắt con! Đưa nhẫn đây! Nếu cậu đưa nhẫn cho tôi thì sẽ không phải chết!”, Tô Mạc Vân nhìn Lâm Chính chằm chằm, lạnh lùng quát.
“Đưa nhẫn cho tôi! Bây giờ chiếc nhẫn này đối với cậu chính là củ khoai lang nóng bỏng tay, kẻ thường dân vốn không có tội, chỉ vì có ngọc bích mà thành có tội. Nếu cậu không muốn bị chúng tôi đánh chết, thì hãy đưa nhẫn đây”, Liễu Thị Phụng cũng lớn tiếng nói.
“Nhẫn là của tôi! Ai dám mơ tưởng đến nhẫn Đông Hoàng, thì tôi sẽ giết người đó!”.
Thiếu Hải gầm lên, đôi mắt đỏ ngầu, tấn công Lâm Chính điên cuồng.
Các trưởng lão còn lại sợ bị rớt lại sau, đều phát động tấn công mãnh liệt.
Tuy ngoài miệng bọn họ khuyên hàng, nhưng ai nấy đều tung độc chiêu, muốn dồn Lâm Chính vào chỗ chết.
“Các ông thực sự muốn chiếc nhẫn này sao?”.
Lâm Chính bình thản nhìn bọn họ, nói.
“Đưa cho tôi!”.
“Nó là của tôi!”.
“Cậu mà không đưa cho tôi, tôi sẽ giết cậu!”.
Các trưởng lão rít lên như mãnh thú.
Ai nấy đều vô cùng khao khát.
Như chó hoang đang đói khát nhìn thấy miếng thịt thơm ngon.
Vẻ mặt đó của bọn họ hoàn toàn không phải là giả vờ.
Lâm Chính lặng lẽ nhìn, rồi bỗng nhiên giơ tay, ném chiếc nhẫn ra phía sau đám người.
Dưới ánh mặt trời, chiếc nhẫn lấp lánh kia tỏa ra ánh sáng chói mắt.
Tất cả mọi người đều ngây ra nhìn.
Keng!
Chiếc nhẫn rơi xuống, phát ra âm thanh lanh lảnh, sau đó yên lặng nằm dưới đất.
Xung quanh lập tức im phăng phắc một giây…
Sau đó…
Tất cả các trưởng lão nhào tới như bị điên.
“Của tôi! Nó là của tôi!”.
“Cút hết ra!”.
“A!”.
Bọn họ đánh nhau túi bụi.
Tiếng tranh cãi, tiếng giết chóc, tiếng gầm phẫn nộ không dứt.
Ai nấy đều như hóa điên.
Vì một chiếc nhẫn mà bọn họ đã hoàn toàn mất đi lý trí, mất đi nhân tính.
Giờ phút này, sự yếu đuối và khó coi của nhân tính đều hiện rõ mồn một.
Các đệ tử trố mắt ra nhìn các trưởng lão đang lăn xả vào đánh nhau, trong lòng dậy sóng, thậm chí có người còn cảm thấy buồn nôn.
Bọn họ cũng không biết tại sao lại như vậy.
Có lẽ các trưởng lão vẫn luôn cao ngạo trước đây bỗng dưng trở nên như vậy, khiến bọn họ vẫn chưa thích ứng kịp.
“Mọi người đã nhìn thấy rồi chứ?”.
Đúng lúc mọi người đang kinh hãi khi thấy các trưởng lão tranh cướp nhau như vậy, Lâm Chính lớn tiếng kêu lên.
Bọn họ bắt đầu đổ dồn mắt nhìn về phía anh.
“Đây chính là các trưởng lão mà bình thường các anh tôn trọng yêu quý, đây chính là trụ cột của Đông Hoàng Giáo!”.
“Hãy nhìn bọn họ đi!”.
“Đây vốn là những người nên nhận được sự tôn trọng, yêu quý, làm gương cho người khác, không ngừng cống hiến cho sự phát triển của Đông Hoàng Giáo, nhưng bây giờ lại vì một chiếc nhẫn mà đánh nhau túi bụi”.
“Bọn họ vốn nên làm gương, vốn nên đại diện cho hình tượng của bổn giáo, vốn nên chấn hưng bổn giáo, nhưng bây giờ…”
“Các anh đã nhìn thấy trò hề của bọn họ chưa?”.
“Người như vậy có còn xứng làm trưởng lão của Đông Hoàng Giáo ta không?”.
“Tại sao sau khi mất đi giáo chủ, Đông Hoàng Giáo chúng ta lại chia năm xẻ bảy? Bây giờ các anh đã hiểu lý do chưa?”.
“Đúng vậy, chính vì đám sài lang hổ báo này! Chính vì những con người chỉ biết đến lợi ích này nên Đông Hoàng Giáo chúng ta mới bị chia năm xẻ bảy!”.