Giữa mười ngón tay của anh kẹp những cây châm bạc sáng loáng.
Mọi người xung quanh đều kinh ngạc.
"Cậu quả nhiên là y võ".
Quỷ Thủ lạnh lùng hừ một tiếng: "Nhưng cậu tưởng tôi sẽ sợ chút kĩ xảo vặt vãnh này sao?".
Dứt lời, ông ta liền giơ tay lên tấn công về phía Lâm Chính.
Nhưng khi nắm đấm đánh tới, trọng lượng của hai cánh tay bỗng tăng vọt.
Dù là giơ tay hay vung quyền đều vô cùng chậm chạp.
Chuyện gì thế nhỉ?
Tại sao tay ông ta lại trở nên nặng nề như vậy?
Quỷ Thủ ngạc nhiên.
Nhưng ông ta nhanh chóng hiểu ra.
Không phải hai cánh tay của ông ta trở nên nặng hơn.
Mà là sức mạnh toàn thân của ông ta... đang dần biến mất.
"Là do châm bạc kia!".
Quỷ Thủ ngẩng phắt đầu lên, vô cùng kinh ngạc.
Nhưng không biết Lâm Chính đã đứng trước mặt ông ta lúc nào...
Chẳng khác nào thuấn di.
Lại càng như ma quỷ.
Hỏng rồi!
Quỷ Thủ há miệng định nói gì đó, nhưng một bàn tay đã như mũi dao nhọn, đâm thẳng vào tim ông ta.
Toàn thân Quỷ Thủ khựng lại, cái miệng há to, đôi mắt trợn trừng, tròng mắt gần như muốn rơi ra ngoài.
Ông ta nhìn bàn tay ở lồng ngực mình, rồi lại nhìn Lâm Chính, định nói gì đó, nhưng một luồng cảm giác vô lực bỗng dâng lên, đôi mắt ông ta dần khép lại.
Quỷ Thủ đã chết.
Mọi người há hốc miệng.
"Sư phụ!".
Không ít đệ tử của Lệ Vương Cung gào lên thảm thiết, ai nấy nước mắt giàn giụa, xông tới như điên, ôm lấy thi thể Quỷ Thủ khóc lóc.
“Khốn kiếp! Mày giết sư phụ tao! Tao liều mạng với mày!”.
“Giết anh ta! Trả thù cho sư phụ!”.
“Giết!”.
Các đệ tử này hai mắt đỏ ngầu, nổi giận đùng đùng, ào ào lao về phía Lâm Chính.
“Dừng tay! Không ai được làm bừa!”.
Long Tinh Hồng quát một tiếng rồi bước tới.
“Long Tinh Hồng, cô là người của đội trật tự mà như bù nhìn vậy sao? Bây giờ có một kẻ như ác ma giết chóc ở Đông Hoàng Giáo chúng ta như vậy, cô không những làm thinh, mà còn ra mặt bảo vệ anh ta? Cô có rắp tâm gì hả?”, một đệ tử của Quỷ Thủ chỉ vào Long Tinh Hồng, nói đầy oán trách.
“Việc này…”, Long Tinh Hồng có chút á khẩu.
“Giết chóc giáo chúng của Đông Hoàng Giáo? Tôi làm vậy là trừ hại cho Đông Hoàng Giáo! Trưởng lão Quỷ Thủ của các anh phá hoại môn quy, giết hại đệ tử, tội ác tày trời, các anh còn muốn trả thù cho ông ta sao?”, Lâm Chính mặt không cảm xúc, nhìn chằm chằm những đệ tử kia.
Những đệ tử này ai nấy ăn mặc xa hoa, tu vi cũng không thấp.
Hiển nhiên bọn họ đều là những đệ tử tinh nhuệ của Lệ Vương Cung, được đích thân Quỷ Thủ truyền thụ võ công, có địa vị cực cao trong Lệ Vương Cung.
Quỷ Thủ mà không chết, thì bọn họ sẽ được hưởng thụ cuộc sống ăn ngon mặc đẹp.
Bây giờ Quỷ Thủ đã chết, bọn họ đương nhiên tức giận bất bình, cảm thấy Lâm Chính đã cướp đi mọi thứ của bọn họ, nên cũng vô cùng căm hận anh.
“Đừng nói hươu nói vượn nữa! Họ Lâm kia! Anh không thể đại diện cho Đông Hoàng Giáo chúng tôi được!”, một đệ tử tức giận mắng.
“Nếu tôi không thể đại diện cho Đông Hoàng Giáo thì tôi muốn hỏi, các anh là đệ tử của Quỷ Thủ sao?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
“Đương nhiên rồi”.
“Câu này của anh là có ý gì? Anh muốn sỉ nhục chúng tôi sao?”.
Mọi người tức giận hỏi.
“Tôi không rảnh để sỉ nhục các anh, tôi chỉ muốn hỏi các anh một câu, nếu Quỷ Thủ đã là sư phụ của các anh, thì các anh có nghe lời ông ta không?”, Lâm Chính bình thản nói.
“Lời của sư phụ, đương nhiên chúng tôi sẽ nghe theo rồi”.
“Vậy tại sao sư phụ các anh lệnh cho các anh cướp lại nhẫn Đông Hoàng, mà các anh lại làm ngơ?”, Lâm Chính lập tức hỏi.
Anh vừa dứt lời, những người kia đều á khẩu.
“Nếu các anh đã nghĩ cho sư phụ của mình thì được, các anh hãy đi cướp nhẫn Đông Hoàng về đi!”, Lâm Chính quát.
“Việc này…”
Bọn họ lắp bắp, sắc mặt trở nên khó coi.
“Sao nào? Không dám hả?”, Lâm Chính hỏi vặn lại.
“Sư phụ đã chết, cho dù cướp được nhẫn thì có thể làm được gì chứ?”, có người hừ một tiếng.
“Không thể nói như vậy được, nếu trở thành giáo chủ Đông Hoàng Giáo thì sẽ mở được mật khố, trong mật khố có thần dược tuyệt đỉnh khởi tử hồi sinh. Nếu các anh muốn cứu sư phụ của mình thì lấy nhẫn là được. Như vậy chẳng phải vừa có thể cứu sư phụ các anh, lại vừa có thể hoàn thành tâm nguyện của ông ta sao? Không tốt hơn à?”, Lâm Chính bình thản nói.
Sắc mặt bọn họ lập tức trở nên tái mét.
Cướp nhẫn?
Đùa chắc?
Bây giờ nhẫn đang nằm trong tay Tô Mạc Vân! Bọn họ làm gì có thực lực mà cướp chứ?
“Sao vậy? Các anh còn không mau ra tay đi? Chẳng phải các anh rất trung thành với Quỷ Thủ sao?”.
Thấy bọn họ vẫn đứng bất động, Lâm Chính lại quát.
Những đệ tử kia cúi đầu, không dám ho he tiếng nào.
Trung thành?
Loại người đẩy đệ tử của mình vào chỗ chết như Quỷ Thủ, liệu có mấy người thực sự trung thành với ông ta chứ?
“Nếu các anh không chịu hi sinh vì Quỷ Thủ, thì hãy ngoan ngoãn đứng yên đó đi!”.
Lâm Chính hừ một tiếng, sau đó nhìn quanh một lượt, lớn tiếng quát: “Nghe đây, hôm nay, đường chủ Thanh Hà Đường Lâm Chính tôi! Sẽ đại diện cho bổn giáo chấp hành giáo pháp! Trừng phạt những kẻ có tội! Ai mà không phục thì tội như đồng lõa!”.
Xung quanh im phăng phắc.
Tất cả đều tỏ vẻ kinh ngạc.
Người này…
Đâu chỉ là huênh hoang, mà là huênh hoang đến cùng cực…
Mọi người nhìn anh chằm chằm.
Đám người Liễu Thị Phụng nổi giận đùng đùng, giận quá hóa cười.
“Người này! Phải giết!”.
Tô Mạc Vân khàn giọng nói.
“Vậy thì giết cậu ta trước, rồi chúng ta sẽ quyết xem nhẫn sẽ thuộc về ai!”.