Từ trước đến giờ, con át chủ bài của Lâm Chính không phải là những cây châm bạc kia, mà là Lạc Linh Huyết đáng sợ này.
Anh dám một mình vào núi Đông Hoàng, tham gia đại hội Đông Hoàng, nguyên nhân chính cũng là Lạc Linh Huyết.
Gần 20 giọt đã gần đạt tới uy năng của toàn bộ Lạc Linh Huyết, sức mạnh giải phóng ra cũng không thể tưởng tượng được.
Nhưng anh không để ai nhìn thấy những giọt Lạc Linh Huyết ở cổ tay mình.
Anh vẫn chưa muốn công khai bí mật này.
Khoảnh khắc sức mạnh của Lạc Linh Huyết được giải phóng, khí ý quanh người Lâm Chính giống như một ngọn lửa được thêm dầu, lập tức bùng lên dữ dội.
“Hả?”.
Các đệ tử đang xông tới biến sắc kinh hãi.
Chỉ thấy một quyền của Lâm Chính nhắm trúng một đệ tử gần nhất, nện mạnh tới.
Bịch!
Đệ tử kia bay đi như một viên đạn, đụng ngã mười mấy người, sau đó ngã sõng soài dưới đất, vỡ đầu chảy máu, lồng ngực lõm xuống, không còn động tĩnh gì nữa.
Còn mười mấy đệ tử bị anh ta đụng ngã thì cũng nằm dưới đất rên la, không bò dậy nổi.
Lâm Chính lại tung một chưởng nữa, quạt về phía các đệ tử ở phía khác.
Bốp!
Cơ thể của bọn họ bị quạt cho xoay tròn mười mấy vòng như con quay, rồi nặng nề ngã xuống, không ngóc được đầu dậy nữa.
Bịch bịch bịch…
Đúng lúc này, mấy đệ tử nhân cơ hội lại gần Lâm Chính, tung quyền cước đánh vào người anh.
Nhưng… Lâm Chính vẫn sừng sững bất động.
Lúc này, cả người anh chi chít vết máu và vết thương, nhưng vẫn phớt lờ sự tấn công của các đệ tử đến từ Chiến Vương Cung.
Đầu óc mọi người trống rỗng.
Trố mắt ra nhìn.
Lúc này, nhìn Lâm Chính chẳng khác nào một chiến thần.
Sức mạnh, tốc độ, phản ứng cho đến độ mạnh thân xác của anh đều khiến người ta phải nổi da gà.
Những đòn tấn công của bọn họ không có bất cứ tác dụng gì đối với anh.
“Tiếp chiêu đi!”.
Đúng lúc này, Tô Mạc Vân bỗng tích trữ một luồng kiếm lực khổng lồ, rồi chém trường kiếm về phía bả vai Lâm Chính.
Kiếm khí lạnh lẽo, cuồng bạo.
Dường như thứ cứng rắn nhất trên đời cũng sẽ bị nó chém làm đôi.
Mọi người nhìn đòn tấn công này thì không thấy có gì kỳ lạ, nhưng trên thực tế, tay còn lại của Tô Mạc Vân đã ngưng tụ một luồng kình lực vô cùng đáng sợ, đang chờ cơ hội để phát ra.
Hóa ra nhát kiếm này chỉ là nghi binh.
Sát chiêu thực sự của ông ta nằm ở bàn tay còn lại.
Liễu Thị Phụng biết được điều này, lập tức nhân cơ hội tấn công Lâm Chính, muốn phối hợp với Tô Mạc Vân.
Không biết bà ta lấy từ đâu ra một cái roi dài, quất về phía đầu Lâm Chính.
Roi dài rít gào, như một con kim xà đang múa may quay cuồng, rất có uy thế.
Hai người một kiếm một roi, khí thế rất mạnh.
Nhưng Lâm Chính vẫn không sợ.
Dưới sự gia trì của Lạc Linh Huyết, anh như một sự tồn tại vô địch.
Anh nhìn chằm chằm trường kiếm và chiếc roi đang đánh tới, lập tức chìa hai tay ra chộp lấy chúng.
Pặp!
Xì!
Những âm thanh kỳ quái vang lên.
Chiếc roi dài đang đánh tới bị Lâm Chính bắt được một cách chuẩn xác.
Còn thân kiếm lạnh lẽo sắc bén kia cũng bị tay còn lại của anh tóm được.
Dù lưỡi kiếm cắt toạc da thịt ở lòng bàn tay Lâm Chính, khiến máu tươi rỉ ra, nhưng nó vẫn không thể tiến thêm được nửa phân nào.
Đòn tấn công của hai người đã bị ngăn cản.
Mọi người xung quanh há hốc miệng.
Liễu Thị Phụng hét lên: “Cơ hội đến rồi!”.
“Chết đi!”.
Tô Mạc Vân gầm lên, bàn tay đã giấu từ lâu bỗng phóng ra, giống như một con hung thú đang ẩn náu trong bóng tối, bổ nhào về phía trái tim Lâm Chính.
Đòn đánh này thế như chẻ tre, đủ để xuyên qua tất cả, không thể đón đỡ.
Ai nấy trợn mắt há hốc miệng, nhìn chằm chằm vào thủ đao này.
Đây chắc hẳn là đòn tấn công cuối cùng rồi nhỉ?
Chắc là không thể cứu được rồi!
Anh ta không thể tránh được!
Bị đại trưởng lão và Nhị trưởng lão của Đông Hoàng Giáo liên thủ áp chế, trong tình huống này cũng không ai có thể tránh được.
Cuối cùng cũng kết thúc rồi.
Không ít đệ tử thầm nghĩ, rồi buông tiếng thở dài.
Tuy không biết rốt cuộc tên Lâm Chính này từ đâu nhảy ra, nhưng thiên tài còn trẻ như vậy mà hôm nay lại phải chết ở đây, đúng là đáng tiếc…
Bốp!
Không ngoài dự liệu.
Thủ đao kia của Tô Mạc Vân đánh mạnh vào lồng ngực Lâm Chính, phát ra âm thanh nặng nề, một luồng lực văn cuồng bạo tỏa ra từ lồng ngực anh.
Thân thể Lâm Chính khẽ run rẩy, lớp áo ở lồng ngực bị lực văn tỏa ra xé rách toạc.
Đám người Liễu Thị Phụng sáng mắt lên, vô cùng mừng rỡ.
“Thành công rồi!”.
“Cậu ta chết rồi nhỉ?”.
“Sức mạnh đáng sợ như vậy! Chắc chắn trái tim cậu ta đã bị vỡ nát rồi!”.
“Thắng rồi! Chúng ta thắng rồi!”.
“Tốt quá!”.
Các đệ tử của Chiến Vương Cung kích động đến mức khua tay múa chân, vui mừng nhảy nhót.
Tô Mạc Vân thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay sau đó.
Keng!
Tiếng binh khí bị gãy vang lên.
Chỉ thấy Lâm Chính bỗng bẻ gãy lưỡi kiếm của Tô Mạc Vân, lật tay đâm đoạn kiếm gãy về phía tim ông ta.
Phập!
Cả đoạn kiếm gãy cắm ngập vào tim Tô Mạc Vân.
“A!”.
Tô Mạc Vân ôm lồng ngực lùi lại liên tục, hét lên thảm thiết.
Các đệ tử của Chiến Vương Cung đều ngây người ra.
“Cái gì?”.
Liễu Thị Phụng cũng mắt chữ A mồm chữ O.
Nhưng vẫn chưa hết.
Lâm Chính bỗng phát lực, túm chiếc roi dài kia, kéo Liễu Thị Phụng tới, sau đó đánh một chưởng vào trán bà ta.