Máu tươi bắn ra như mưa khiến tất cả mọi người đều cảm thấy sốc. Không ai ngờ, Đường Thiên Hạo lại đâm chính sư phụ của mình, giết chết thái thượng trưởng lão – người một lòng một dạ trung thành với giáo chủ trước.
Sau khi giáo chủ qua đời, trong Đông Hoàng Giáo hầu như không ai coi Đường Thiên Hạo ra gì. Hơn nữa khi đó võ công của anh ta cũng rất tầm thường, không có thiên phú, căn bản không thể trở thành người kế vị chức giáo chủ. Dù vậy thì cũng có những người cho rằng anh ta vẫn là mối nguy nên muốn ra tay với anh ta.
Đường Thiên Hạo không có ai chống lưng, đối diện với sự truy sát của các cao thủ trong bổn giáo thì đành phải dựa vào thái thượng trưởng lão.
Có thái thượng trưởng lão làm chỗ dựa, đương nhiên không ai dám động vào anh ta. Thái thượng trưởng lão lại là người được hưởng võ công thượng thừa của Đông Hoàng Giáo nên đã giúp thực lực của anh ta tăng mạnh.
Nếu không có thái thượng trưởng lão thì Đường Thiên Hạo không bao giờ đủ tư cách tranh chức giáo chủ. Ân đức của thái thượng trưởng lão đối với anh ta có thể nói là vô lượng. Không ai ngờ rằng, Đường Thiên Hạo lại đối xử với bà ta như vậy…
“Tại sao à? Chẳng phải rất đơn giản sao? Kẻ này đã thua, lúc này mối uy hiếp lớn nhất trong Đông Hoàng Giáo chính là bà. Bà không chết thì dù tôi có là giáo chủ cũng không thể yên tâm được”, Đường Thiên Hạo nheo mắt, mỉm cười.
“Nhưng tôi…tôi không thể nào là người phản bội Đông Hoàng Giáo, phản bội bố của cậu được…”, bà ta rưng rưng nước mắt, cảm thấy vô cùng đau đớn. Vết thương trong lòng còn đau hơn cả vết thương do nhát kiếm gây ra.
“Bà nói là bà không phản bội bố tôi nhưng sao tôi biết được bà có phản bội tôi hay không. Chi bằng tôi ra tay trước. Bà chết đi. Sau khi chết tôi sẽ lập bia cho bà, mỗi năm đều sẽ dâng hương tưởng nhớ”, Đường Thiên Hạo nói.
Thái thượng trưởng lão còn định nói thêm gì đó nhưng vết thương khiến bà ta không thể nói nên lời.
Phụt! Bà ta nôn ra một ngụm máu tươi, loạng choạng lùi về sau hai bước và ngã xuống đất.
Thái thượng trưởng lão đã chết.
Bốn bề im lặng. Không ai ngờ tới tình huống này. Cái chết của thái thượng trưởng lão đã mở ra một thời đại mới cho Đông Hoàng Giáo. Một thời đại mà không ai có thể tưởng tượng được.
Đường Thiên Hạo bị đám đông nhìn chăm chăm. Anh ta cười thản nhiên. Đôi mắt ánh lên vẻ đắc ý và sung sướng.
Từ sau khi bố qua đời, anh ta phải chịu muôn vàn uất ức và tủi nhục. Đến ngày hôm nay thì mọi chuyện đã kết thúc rồi.
Anh ta quay người, đi về phía Lâm Chính. Thanh kiếm sắc bén giống nanh vuốt của ác ma như muốn chém bay cổ Lâm Chính.
Lâm Chính căng thẳng đứng dậy.
“Tiếp tục đấu với tôi thì anh cũng sẽ chết thôi. Nếu đã vậy thì cứ ngoan ngoãn đứng im một chỗ, tôi sẽ giúp anh có một cái chết nhanh gọn”, Đường Thiên Hạo bước tới, mỉm cười.
“Tôi cảm thấy lúc này anh vẫn chưa giết nổi tôi đâu”, Lâm Chính lên tiếng.
“Vậy anh có thể thử”.
“Thế thì thử thôi”, Lâm Chính đưa tay lên bày ra một chiêu thức nào đó. Đường Thiên Hạo hừ giọng và tỏ vẻ cảnh giác. Anh ta tăng tốc, lao kiếm về phía trước, định kết liễu Lâm Chính.
Tuy nhiên động tác ngay sau đó của Lâm Chính đã khiến Đường Thiên Hạo sững sờ. Lâm Chính tháo chiếc nhẫn vứt về phía đám đông.
Vụt! Chiếc nhẫn Đông Hoàng lấp lánh như một ngôi sao bay về phía đám đông và biến mất.
“Cái gì?”, Đường Thiên Hạo thất kinh. Đám đông cũng hết hồn. Mọi người lập tức bừng tỉnh và lao tới cướp chiếc nhẫn.
“Biến hết đi! Nhẫn là của tôi”, Đường Thiên Hạo tức giận gầm lên. Anh ta đâm kiếm về phía đám đông để đoạt lấy chiếc nhẫn.
Lúc này chẳng ai còn quan tâm tới Lâm Chính nữa. Anh thở phào, nhìn sự hỗn loạn và nở nụ cười quỷ dị. Anh bước tới bên cạnh xác của vị trưởng lão, lấy một cây châm ra, đâm vào cánh tay bà ta và rồi nhấc cánh tay lên để Lạc Linh Huyết rơi ra.
“Lúc này…mình sẽ tạo ra lịch sử…”, anh nhìn giọt Lạc Linh Huyết với vẻ kích động.
“Hả”, cô gái tóc ngắn để ý thấy hành động của Lâm Chính thì tỏ vẻ nghi ngờ. Lâm Chính không định chạy trốn mà còn đang làm gì thế kia? Ngay sau đó cô ta đã phải hóa đá.
“Hoàn thành rồi”, Lâm Chính đứng dậy, cánh tay của anh run bắn lên, toàn là máu. Nguồn sức mạnh trỗi dậy nơi cổ tay.
“Mau giết anh ta! Thiên Hạo! Anh mau giết anh ta”, cô gái tóc ngắn bừng tỉnh, vội chỉ vào Lâm Chính và hét lên.
Thiên Hạo đang giết được vài người đệ tử, cướp được nhẫn bèn quay đầu lại: “Sao thế?”
“Mau giết anh ta!”, cô gái gào khản cổ.
Lúc này Đường Thiên Hạo mới vô thức quay qua nhìn Lâm Chính.