Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 1199



Cơ thể của Đường Thiên Hạo đổ rầm xuống đất. 

Lâm Chính lấy chiếc nhẫn, đeo vào tay mình. Lúc này, không ai còn có ý định đoạt nhẫn nữa. Bởi vì nó đã được đeo vào tay của một quái vật. Bất luận là ai cũng đều cảm thấy sợ hãi và kính nể vị đường chủ Thanh Hà Đường này. 

Cậu ta là ai? Rốt cuộc cậu ta mạnh tới mức nào? 

Mọi người đều không biết. Họ chỉ biết một điều rằng, lúc này người thanh niên này sẽ trở thành giáo chủ mới của Đông Hoàng Giáo. Đông Hoàng Thần Quân mới sắp xuất hiện. 

Cô gái tóc ngắn thấy Đường Thiên Hạo chết thì quay người chuồn mất dạng. Lâm Chính cũng không buồn quan tâm. Anh lại đi tới trước bức tượng và khởi động cơ quan. 

Cạch! Chiếc khoen kéo lại xuất hiện. Anh kéo mạnh. Trong nháy mắt bức tượng cũng có sự biến đổi. 

Bề mặt của bức tượng xuất hiện nhiều ô nhỏ đẩy ra thụt vào, các ô này dịch chuyển giống như một cỗ máy tạo thành một bức tường màu đen. Trên bức tường xuất hiện chữ phát sáng. 

Do ánh sáng chói mắt nên những người ở dưới chỉ nhận ra được vài từ. Đây chính là truyền thừa của giáo chủ trước. 

Lâm Chính nhìn chăm chăm những từ phát sáng, anh không dám chần chừ, vội vàng đọc hết một lượt. 

Vừa đọc xong thì ánh sáng của những chữ này nhạt dần và biến mất, đồng thời bức tường cũng nứt toác và vỡ vụn. 

Một lúc sau toàn bộ bức tường bị nát thành bột. Lâm Chính bừng tỉnh. Đó chính là cơ chế tự động phá hủy của bức tượng. 

Sau khi đọc xong truyền thừa, các cơ quan tự động tiến hành phá hủy bức tượng khiến không ai có thể đọc tiếp được nữa. 

“Cách để ghi chép có trong mật điển của bổn giáo, trong tương lai cậu cũng có thể dùng cách này để truyền vị”, một người đàn ông trung niên quay qua nói với Lâm Chính. 

“Truyền vị sao?” 

Lâm Chính thản nhiên hỏi người này: “Nói vậy thì giờ tôi chính là giáo chủ rồi đúng không?” 

“Đúng vậy, cậu chính là Đông Hoàng Thần Quân mới của Đông Hoàng Giáo”, người này đáp lại. 

Dứt lời, một tiếng hét vang lên: “To gan!” 

Tiếng hét khiến đám đông hết hồn. Đến cả người đàn ông trung niên cũng giật mình. 

“Bổn giáo chủ vừa mới kế vị mà ông nói tôi truyền vị cái gì? Ông đang trù ẻo tôi chết sớm đấy hả?”, Lâm Chính lạnh giọng. 

Người này run rẩy, vội vàng cúi đầu: “Khởi bẩm giáo chủ, thuộc hạ không dám. Thuộc hạ không có ý đó…” 

“Không có ý đó sao? Bổn giáo chủ vừa kế nhiệm Đông Hoàng Thần Quân, còn phải phát triển bổn giáo lớn mạnh, phồn vinh hơn nữa. Vậy mà giờ ông trù ẻo tôi. Ông làm vậy cũng chính là trù ẻo bổn giáo. Ông là kẻ phản bội, có mưu đồ tạo phản, còn dám nói là không có ý gì à?”, Lâm Chính quát. 

Người kia bị dọa sợ tới mức tái mặt. Chỉ vì một câu nói của mình mà ông ta bị gán tội tạo phản… 

Vậy có phải là hơi quá đáng không?? 

“Giáo chủ bớt giận”, người này vội quỳ xuống, dập đầu xin tha mạng. 

Lâm Chính liếc nhìn người này: “Bổn giáo chủ mới đương nhiệm, không muốn sát giới nên sẽ không giết ông. Tội chết có thể miễn nhưng tội sống thì khó tha. Người đâu, lôi ra ngoài đánh một trăm roi. Trong đó phải có ba roi đánh tới gãy, nếu đánh không gãy thì đánh lại từ đầu”. 

“Hả?”, người này sợ tới mức tái mét mặt. Đám đông cũng bàng hoàng. Họ nhìn Lâm Chính bằng vẻ không dám tin. Vậy thì khác gì muốn lấy mạng người ta? 

“Sao? Các người còn đứng ngây ra làm gì? Còn không làm theo?”, Lâm Chính quay qua quát lên với người của Đông Hoàng Giáo. Đám người này run rẩy, mãi mới hoàn hồn. Họ vội vàng bước lên lôi người kia ra. 

“Cảm ơn giáo chủ, cảm ơn giáo chủ…”, người này vừa khóc vừa nói. 

Tất cả đám đông đều lẳng lặng chứng kiến cảnh tượng đó. Ai cũng mang theo tâm trạng phức tạp. Thực ra dù là ai thì cũng không hiểu Lâm Chính đang làm gì. 

Giết gà dọa khỉ! 

Mượn gió bẻ măng! 

Lâm Chính vừa kế vị đã muốn ra uy với người của Đông Hoàng Giáo rồi. Thế nhưng một trăm cây mà phải có ba cây bị gãy như thế kia nào phải là ra uy mà là giết người ta rồi còn gì. 

Có phải là vị giáo chủ mới này hơi bạo lực quá rồi không? Không ít người cảm thấy lo lắng. 

Lúc này, có tiếng ho kịch liệt vọng lại. 

Khụ khụ… 

Mọi người qua qua nhìn và hét lên. 

“Á!” 

“Xác sống!” 

“Ối...Ma!”, đám đệ tử sợ hãi, mặt cắt không ra máu.Hóa ra tiếng ho phát ra từ thái thượng trưởng lão đã bị Đường Thiên Hạo giết chết. 

“Chuyện…chuyện gì thế này?", Long Tinh Hồng sững sờ nhìn bà ta. 

Họ thấy cơ thể của thái thượng trưởng lão co giật, miệng há ra, ho liên tục và tràn ra dịch máu màu đen kịt. 

Có vẻ như bà ta chưa chết. Thế nhưng tất cả mọi người đã nhìn thấy nhát kiêm đâm xuyên tim bà ta rồi. 

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?