Chương 1214
“Cảm ơn cô Hồng Anh”, Tô Nhu mỉm cười.
“Đừng khách sáo?”, Lương Hồng Anh lắc đầu.
“Cô Lương, cô quen những người đó à? Tôi thấy họ rất nghe lời cô, giống như là người nhà vậy”, Tô Nhu tỏ vẻ nghi ngờ.
“Bọn họ là vệ sĩ của nhà tôi thôi”, Lương Hồng Anh mỉm cười.
Vệ sĩ sao? Tô Nhu giật mình. Xem ra cô Hồng Anh không phải là người tầm thường.
Tô Nhu bỗng dấy lên một suy nghĩ, đó là phải tạo mối quan hệ tốt với cô gái này. Lâm Chính thì không bận tâm.
“Cô Lương, có thể sắp xếp cho mẹ nuôi tôi được không. Tình hình của bà ấy rất không ổn định, cô có thể chuyển bà ấy tới bệnh viện khác được không?”, Lâm Chính trầm giọng.
“Lâm Chính, tôi đã nói rồi, không tới bệnh viện lớn được. Chỉ có thể sắp xếp cho bà ấy tới phòng khám thôi. Bất kỳ bệnh viện nào mà anh tới cũng đều sẽ bị đuổi ra ngoài hết”.
“Vậy tới phòng khám cũng được”.
“Được, cõng bà ấy lên xe của tôi”, Hồng Anh đáp lại
Lâm Chính gật đầu, lập tức cõng Lương Thu Yến lên xe.
Lương Hồng Anh vội vàng khởi động xe, định đạp chân ga phóng đi. Đúng lúc này điện thoại của cô ta đổ chuông. Lương Hồng Anh chau mày, lấy lên xem rồi khẽ tái mặt.
“Nhanh vậy sao?”, cô ta lầm bầm.
“Cô Lương, sao thế?”, Lâm Chính hỏi.
Lương Hồng Anh không nói gì, chỉ ấn nút nghe.
“Ông nội…sao thế ạ?”
“Ông nội sao?”
Lâm Chính khẽ chau mày. Lẽ nào người trong điện thoại chính là Lương Vệ Quốc – ông nội của Lương Hồng Anh?
Nếu là như vậy thì dễ rồi. Lương Hồng Anh biết Lâm Chính chính là thần y Lâm, hơn nữa Lâm Chính cũng chữa khỏi bệnh cho Lương Vệ Quốc nên theo lý mà nói nhà họ Lương nên đối tốt với Lương Thu Yến mới phải. Tại sao lại làm khó bà ấy chứ?
Lẽ nào Lương Vệ Quốc là người ân đền oán trả sao? Cũng không nhất thiết đến mức đó mà. Dù sao thì Lương Thu Yến cũng là người nhà họ Lương. Hơn nữa Lâm Chính cũng chẳng có thù hằn gì với nhà họ Lương hết.
Vậy rốt cuộc chuyện này là gì? Có nội tình gì sao? Lâm Chính khẽ chau mày, ngẫm nghĩ về lý do.
Lương Hồng Anh đẩy cửa xe ra, đứng bên ngoài nói nhỏ điều gì đó. Sắc mặt cô ta trông ngày càng khó coi, đôi mắt ánh lên vẻ sốt ruột. Cô ta định nói thêm nhưng rồi lại thôi.
Sau đó cô ta tắt máy, nhìn Tô Nhu và Lâm Chính đang ở trong xe với ánh mắt bất lực và xin lỗi. Nhìn thấy cảnh tượng đó, hai người giật mình, một dự cảm chẳng lành dấy lên trong đầu họ.
Chỉ thấy Lương Hồng Anh mím môi, dường như đang đưa ra quyết định gì đó rồi mở mạnh cửa xe, ngồi vào vị trí tay lái.
Lúc này ngồi vào xe của chính mình đối với Lương Hồng Anh là một chuyện thật sự khó khăn…
‘Cô Lương, sao thế?”, Tô Nhu thận trọng hỏi.
“Quá rõ ràng rồi”, Lâm Chính hít một hơi thật sâu: “Xem ra cô Lương cũng không giúp nổi chúng ta nữa rồi”.