Chương 1217
Anh tới vội vàng, không chuẩn bị về nhân lực. Đến cả châm trên người cũng chẳng mang nhiều. Nếu như anh luyện trước một ít đan dược và mang theo thì có lẽ tình hình của Lương Thu Yến đã không tệ tới mức này. Cứ ở đây thì sẽ bất lợi cho mình, nên mau chóng rời khỏi Yên Kinh rồi tính.
“Tô Nhu, em nói đúng, anh sẽ lập tức đặt vé về Giang Thành”.
“Anh còn tiền không? Thôi để em đi. Tiền của anh tiết kiệm một chút. Sau này đừng có xem bệnh linh tinh nữa. Ngoài ra tình hình này của mẹ nuôi liệu có ngồi nổi máy bay không? Em lo…sẽ xảy ra chuyện mất…”, Tô Nhu nói.
“Hiện tại cơ thể bà ấy rất yếu, nhưng trước đó lúc trong viện cũng đã tạm thời khống chế được bệnh tình xấu đi. Nếu như không mau chóng can thiệp sâu thì sẽ nguy hiểm tới tính mạng”, Lâm Chính trầm giọng.
“Hả? Vậy phải làm sao?”
“Anh phải chữa khỏi bệnh cho mẹ. Tô Nhu, em tới y quán gần nhất, mua giúp anh một bộ châm. Sau đó mua một ít thuốc Đông y đơn giản…Và một ít thuốc tây nữa…”, Lâm Chính dặn dò.
Tô Nhu chăm chú lắng nghe, một lúc sau gật đầu và rời đi mua thuốc. Đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên nhớ ra điều gì đó bèn kêu lên: “Tô Nhu, đợi đã”.
“Sao thế?”, Tô Nhu nhìn anh.
Lâm Chính suy nghĩ rồi khẽ nói: “Thôi bỏ đi, em ở lại với mẹ nuôi. Anh lo em đi mua người khác sẽ không bán. Anh đi tốt hơn”.
“Cũng có lý. Chắc chắn nhà họ Lương sẽ lại giở trò…Có điều nếu các y quán đều không bán thì làm sao?”, Tô Nhu hỏi.
“Yên tâm, dù sao anh cũng học y, nếu thật sự không bán thì anh tới vườn thuốc mua cũng được. Lẽ nào nhà họ Lương còn tới cả vườn thuốc uy hiếp anh sao?”, Lâm Chính cười nói.
Tô Nhu khẽ gật đầu, mím môi khẽ nói: “Vậy được. Dù thế nào anh cũng phải cẩn thận. Đi sớm về sớm, em và mẹ nuôi ở đây đợi anh”
“Nếu có chuyện gì thì gọi điện cho anh nhé”.
“Yên tâm. Anh đi đi. Em không sao.”
“Được!”, Lâm Chính gật đầu, sau đó chạy tới y quán gần nhất.
Chỉ có điều…
Lâm Chính vừa đi được vài bước thì có một chiếc siêu xe đỗ ngay gần cây cầu.
Tô Nhu giật mình. Đó là chiếc xe Ferrary màu đỏ. Sau khi đỗ lại, cửa xe được mở ra. Một cô gái mặc váy đen ngắn bước ra.
Cô gái gỡ kính xuống, đi về phía Tô Nhu và Lương Thu Yến, nhìn bà ấy bằng vẻ trịch thượng và liếc nhìn Tô Nhu vài cái.
“Ấy, đây chẳng phải là thím Thu Yến của chúng ta sao? Sao thế, sao lại nằm ở ngoài đường như ăn mày thế này”, cô gái chế nhạo.
Lương Thu Yến ngẩng đầu lên một cách khó khăn. Tô Nhu chau mày, đứng dậy trừng mắt với cô gái: “Cô đây có việc gì không?”
“Cô là ai?”, cô gái kẻ đường mắt rất đậm nhìn Tô Nhu bằng vẻ đố kỵ.
Cô ta sớm đã để ý tới Tô Nhu. Mặc dù Tô Nhu ăn mặc rất bình thường nhưng khuôn mặt cô đúng là một kiệt tác. Dù là cô gái nào nhìn thấy cũng sẽ đều đố kỵ mà thôi.
“Tôi là con dâu nuôi của Lương Thu Yến”, Tô Nhu nghiêm túc nói.
“Con dâu nuôi sao?”, cô gái giật mình, ý thức được ra điều gì đó bèn bật cười: “Ha ha, tôi nhớ ra rồi, chính là người phụ nữ của anh chàng bị nhà họ Lâm ruồng bỏ phải không! Ha ha thật nực cười”.
“Kẻ bị ruồng bỏ của nhà họ Lâm?”, Tô Nhu đanh mặt.