Chương 1227
Phịch!
Người đàn ông ngã ngồi xuống đất, ôm cổ thở hổn hển.
Người xung quanh trợn tròn mắt, bọn họ có thể thấy rõ dấu vết trên cổ người đàn ông đó.
“Đội trưởng là cao thủ khổ luyện đỉnh cao đấy. Ống thép đánh vào da thịt anh ấy cũng không thể để lại dấu vết, thế mà… thế mà mới bị cậu Lâm nhẹ nhàng tóm cổ đã có vết bầm…”, một binh vương trợn tròn mắt, nói.
Người xung quanh đều hít vào một hơi.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”.
Lúc này, một cô gái để tóc ngắn, mặc đồng phục công sở, đi giày cao gót bước nhanh tới.
“Thư ký Trương, có vẻ nhân viên bảo vệ của công ty các người phải nâng cao tố chất thêm nữa”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
Cô gái được gọi là thư ký Trương sửng sốt, vội vàng khom lưng: “Anh Lâm, đã xảy ra chuyện gì không vui sao? Nếu chúng tôi có gì mạo phạm tới anh, tôi thay mặt bọn họ xin lỗi anh”.
“Bây giờ tôi không có thời gian nghe các người xin lỗi, nếu hai người ở trong phòng bị chút thương tổn nào, tôi sẽ tìm tới các người!”.
Lâm Chính lạnh lùng nói, sau đó quay người đi tới thang máy.
“Anh Lâm đi thong thả!”, thư ký Trương vội vàng mỉm cười gật đầu.
Đợi Lâm Chính đi thang máy xuống dưới rồi, thư ký Trương mới quay người lại, trách cứ những binh vương đó: “Các người làm gì vậy? Không biết anh Lâm là khách quý của ông chủ sao?”.
“Thư ký Trương, chuyện này…”, một binh vương đang định nói, nhưng lại bị thư ký Trương ngắt lời.
“Tôi biết các anh ai cũng kiêu ngạo, ngông cuồng, nhưng tôi phải nói cho các anh biết, anh Lâm này không phải người mà các anh có thể chọc giận. Hơn nữa, anh ấy từng cứu ông chủ, nếu để anh ấy không vui, dù các anh bình thường có lợi hại thế nào cũng sẽ gặp xui xẻo, rõ chưa?”.
“Rõ, thư ký Trương…”.
“Trông chừng cho kỹ! Có chuyện gì phải gọi cho tôi!”.
Thư ký Trương nói, sau đó rời đi.
Ra khỏi thang máy, Lâm Chính hoán đổi gương mặt thành dáng vẻ của thần y Lâm, đi về phía xe đang đỗ trước cửa.
Gương mặt anh giống như sương lạnh, nắm đấm siết chặt, đôi mắt đỏ ngầu.
Trước mặt Tô Nhu, anh luôn ngụy trang, luôn nhẫn nại, luôn kìm nén.
Còn bây giờ, anh không kìm nén được nữa.
Thật ra Tô Nhu và anh không có quá nhiều tình cảm.
Nhưng từ đầu tới cuối, Tô Nhu luôn đối đãi với anh như chồng mình.
Ngay cả Lương Thu Yến mới gặp lần đầu, Tô Nhu cũng xem bà ấy như mẹ nuôi của mình, liều mạng bảo vệ.
Bây giờ, hai người phụ nữ quan trọng nhất của mình đều đã bị thương, sao Lâm Chính có thể chịu được?
Anh đưa tay ra, kéo cửa xe, tay nắm cửa làm bằng sắt biến dạng…
Ngay lúc này, trên một chiếc xe khác, Lương Hồng Anh vội vàng bước xuống.
“Lâm Chính! Lâm Chính, anh đợi một lát, chúng ta nói chuyện đã!”, Lương Hồng Anh hét lên.
Nhưng Lâm Chính coi như không nghe thấy, lên thẳng xe. Tài xế đạp ga rời khỏi khách sạn, đi theo phương hướng tới nhà họ Lương.