Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 1234



1234

“Tìm? Tao sợ mày phải bò ở đây ấy! Đánh cho tôi!”.

Không biết là ai gầm lên một tiếng, tất cả đều xông tới, định đánh cho Lâm Chính một trận.

Hiện trường lập tức trở nên vô cùng hỗn loạn…

Nhưng đúng lúc này, một tiếng quát giận dữ vang lên.

“Tất cả dừng tay cho tôi!”.

Câu này vừa dứt, tất cả người nhà họ Lương lập tức dừng lại, nhìn ra ngoài.

Chỉ thấy mấy người đàn ông nhanh chân bước vào.

Lâm Chính cũng đưa mắt nhìn, rồi lập tức nhíu mày.

Một người đàn ông trung niên mặc bộ Đường trang cũ kĩ nhanh chân đi về phía đám người.

Sắc mặt ông ta nghiêm túc, mặt vuông chữ điền, lông mày rất rậm, miệng rộng, trán cao, nhưng lưng hơi gù.

“Ông Nghiêm!”.

“Ông Nghiêm!”.

“Chào ông Nghiêm!”.

Người nhà họ Lương ở xung quanh nhìn thấy người đàn ông này, đều lần lượt gật đầu chào hỏi.

Tuy bọn họ chào rất nhiệt tình, nhưng Lâm Chính nhạy bén phát hiện ra khuôn mặt ai nấy đều lộ vẻ khinh bỉ và châm chọc.

Sự tôn trọng của bọn họ không phát ra từ nội tâm.

“Ừ”.

Người đàn ông trung niên gật đầu với đám người, sau đó bước tới, đứng trước mặt Lâm Chính.

Lâm Chính nhắm hai mắt lại, không nói lời nào.

Amh biết người này, nhưng anh tin ông ta chưa chắc đã nhận ra anh.

Nhưng ông ta xuất hiện ở đây, thì chắc chắn có liên quan đến Lương Sinh và Lương Hồng Anh, e rằng ông ta cũng biết thân phận của Lâm Chính…

Sự thực là vậy, hiện giờ chỉ người này mới có thể ngăn cản được anh.

Bởi vì ông ta chính là Lương Phong Nghiêm – chồng của Lương Thu Yến.

Lương Phong Nghiêm là một người rất nghiêm túc và truyền thống, sau khi Lương Thu Yến nhận anh làm con nuôi, thì Lương Phong Nghiêm cũng không hề phản đối, có lúc còn trêu chọc Lâm Chính, nhưng dù sao cũng không tiếp xúc nhiều với anh. Nể mặt Lương Thu Yến nên Lâm Chính vẫn dành cho ông ta sự tôn trọng tối thiểu…

“Cậu… cậu Lâm, cậu lại đây với tôi, tôi nói với cậu mấy lời… được không?”, Lương Phong Nghiêm nhìn Lâm Chính với ánh mắt phức tạp, chậm rãi lên tiếng.

“Chú cũng muốn khuyên tôi sao?”, Lâm Chính khàn giọng nói.

Anh ra mặt không chỉ vì Tô Nhu, mà còn vì Lương Thu Yến, lẽ nào Lương Phong Nghiêm cũng muốn đối đầu với anh?

Vậy thì sẽ đau xót đến mức nào chứ?

Lương Phong Nghiêm siết chặt nắm tay, nghiến chặt răng, đôi mắt hơi đỏ, ấp úng nói: “Chàng trai… cậu… cậu hãy nghe tôi nói một câu đi…”

Giọng điệu của ông ta đã gần như là cầu xin.