Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 1256



Chương 1256

Ban ngày ban mặt?

Có người giúp đỡ?

Lương Tiểu Điệp nghe vậy suýt chút nữa ói máu.

Ở con hẻm sâu thế này có thể có được bao nhiêu người?

Xung quanh đây toàn là sinh viên thuê trọ gần trường Đại học Sư phạm, hoặc là người dân ở đây, ai lại muốn rước lấy rắc rối?

Bọn họ đều không nhịn được cười thành tiếng.

Thiếu nữ ngồi trên bậc thang nhẹ nhàng lật sách, bình thản nói: “Vậy để tôi xem ai đến cứu các người. Đánh gãy xương người đàn ông đó cho tôi, sau đó lột đồ Lương Tiểu Điệp, ném cả hai tới trước cổng trường, để cậu Vân thấy con ả này và thằng đàn ông chó của nó có đức hạnh gì”.

“Cô…”, Lương Tiểu Điệp kinh hãi run lên.

“Ha ha, người anh em, ai bảo anh xui xẻo đụng phải con ả đê tiện này. Chị Hạo chúng ta đã lên tiếng, vậy thì xin lỗi nhé!”.

Một cậu con trai nhuộm đầu tóc xanh lục cười hì hì, sau đó không biết lấy đâu ra một ống thép, ngạo mạn bước tới.

“Cậu định làm gì? Dừng… Dừng tay…”.

Lương Tiểu Điệp sợ đến nỗi lùi lại liên tục, muốn chạy trốn.

“Dừng tay? Được thôi, đợi tao đánh thằng đó một trận rồi hẵng nói!”.

Tên tóc xanh cười dữ tợn, đột nhiên tăng tốc, sau đó nhảy lên, cầm ống thép đánh về phía đầu Lâm Chính.

Ống thép đánh tới, người bình thường há lại không toác đầu chảy máu?

Nhưng khi tên tóc xanh vừa mới giơ ống thép lên, đột nhiên có một bàn chân từ bên cạnh đá mạnh vào ngực tên tóc xanh.

Rắc!

Tiếng xương gãy vang lên.

Cả người tên tóc xanh bay đi giống như bao cát, đập mạnh lên mặt đất ở không xa, cách thiếu nữ chỉ có mấy mét. Cậu ta phun ra hai ngụm máu, sau đó ngất đi.

“Cái gì?”.

Bọn chúng biến sắc.

Chị Phiêu kia cũng sợ đến mức suýt chút nữa ngã xuống khỏi hàng rào.

Một người đàn ông cao to mặc áo ba lỗ màu trắng đi vào con hẻm.

Cú đạp đó chính là kiệt tác của hắn.

“Hả?”.

Thiếu nữ khẽ nhíu mày, đóng sách lại, quái lạ nhìn về phía đó.

“Anh là ai?”, chị Phiêu run rẩy hét lên.

“Người qua đường!”, người đàn ông cao to ngạo nghễ nói.

“Người qua đường?”.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Lương Tiểu Điệp cũng sửng sốt.

Thật sự có người qua đường thấy bất bình ra tay cứu giúp sao?