Chương 1294
Ông ta biết ba mươi phần trăm là khái niệm gì. Con số đó so với lợi ích mà một mình Kỳ Dược Phòng nỗ lực giành được ở đại hội còn phong phú hơn rất nhiều.
Nhưng ông ta không đồng ý nhanh như vậy, mà xòe năm ngón tay ra: “Ít nhất cũng phải năm mươi phần trăm”.
“Ba mươi phần trăm”, người đàn ông mỉm cười nhìn phòng chủ Kỳ Dược Phòng, ánh mắt ấy lóe lên sự sắc lạnh kỳ lạ.
Phòng chủ Kỳ Dược Phòng hiển nhiên hiểu rõ ánh mắt ấy, ông ta nhíu mày, sau đó vỗ tay: “Bỏ đi, ba mươi phần trăm thì ba mươi phần trăm. Cậu đã có thành ý như vậy, nếu tôi còn trả giá với cậu thì thật là vô vị”.
“Chú Diêu nói vậy không sai, tôi dùng trà thay rượu mời chú một ly”, người đàn ông cười nói, sau đó nâng ly trà cười nói.
Phòng chủ Kỳ Dược Phòng cũng nheo mắt cười, không thấy vẻ bực bội nào.
Ngay lúc này, giảng sư Chu đột nhiên vội vã chạy vào, nhỏ giọng nói.
“Phòng chủ, xảy ra chuyện rồi”.
“Chuyện gì? Thần y Lâm đến gây chuyện rồi sao?”, phòng chủ Kỳ Dược Phòng hỏi.
Kỳ Dược Phòng đã chuẩn bị sẵn sàng để đối phó với Huyền Y Phái.
Nhưng giảng sư Chu lại liên tục lắc đầu: “Không phải, là… là mười mấy y quán tiệm thuốc của chúng ta ở ngoại tỉnh… đột nhiên đều bị niêm phong, không bị niêm phong thì bị đập phá, bây giờ đã bị cưỡng chế phải đóng cửa cả rồi!”.
“Cái gì?”.
Phòng chủ Kỳ Dược Phòng sửng sốt.
“Cái gì?”.
Phòng chủ Kỳ Dược Phòng nhíu mày.
Người đàn ông vẫn nhàn nhã uống trà, dường như không hề quan tâm chuyện đó.
Phòng chủ Kỳ Dược Phòng liếc nhìn anh ta, sau đó nói với giảng sư Chu: “Điều tra rõ là ai ra tay chưa?”.
“Không tra được, thủ đoạn người đó rất đường hoàng. Người phá tiệm thuốc của chúng ta là vì bất mãn với thuốc cố ý sinh sự, trông như là mâu thuẫn bình thường. Y quán, tiệm thuốc bị niêm phong cũng là vì thủ tục nào đó của chúng ta không đầy đủ, bọn họ tố cáo, chúng ta hoàn toàn không thể chối cãi…”, giảng sư Chu bất lực nói.
Phòng chủ Kỳ Dược Phòng rơi vào im lặng.
Lúc này, lại có người chạy tới.
Đó là giảng sư Đường!
“Phòng chủ! Phòng chủ, không hay rồi, có chuyện rồi!”, ông ta thở hổn hển chạy tới đình các, hét lên: “Phòng chủ, nguồn dược liệu của chúng ta bị cắt rồi”.
“Cái gì?”.
Phòng chủ Kỳ Dược Phòng đứng dậy, không tin nổi nhìn chằm chằm giảng sư Đường.
Nguồn dược liệu bị cắt?
Chuyện này chẳng khác nào cắt vào động mạch chủ của Kỳ Dược Phòng.
Kỳ Dược Phòng nhờ điều gì để đứng vững?
Dược liệu!
Không còn dược liệu, bọn họ lấy cái gì duy trì Kỳ Dược Phòng?
“Dược liệu mà Kỳ Dược Phòng chúng ta phải tiêu hao mỗi ngày là một con số rất lớn, hơn nữa mỗi ngày trong Dược Phòng còn phải cung cấp đan hoàn đặc chế với số lượng cố định. Những viên đan hoàn luyện chế đều có thể bán ra với giá mấy trăm nghìn đến một triệu tệ, cũng là một nguồn thu nhập quan trọng của Kỳ Dược Phòng chúng ta. Nếu nói không còn nguồn cung từ nhà bán dược liệu, mọi thứ đều sẽ bị đứt đoạn! Kỳ Dược Phòng sẽ sụp đổ! Phòng chủ, bây giờ chúng ta phải làm sao?”, giảng sư Chu sốt ruột hỏi.