Chương 1301
“Bây giờ tôi sẽ ném người này ra ngoài!”, người kia trầm giọng đáp.
“Ném? Thô lỗ quá, cái cô Tô Nhu kia nhìn có vẻ không tệ, tôi không muốn để cô ta nghĩ tôi là người không có phong độ”.
“Cậu chủ, tôi biết nên làm thế nào rồi”.
“Đi đi, làm kín đáo chút, tự nhiên chút”.
“Vâng”, người kia nói xong liền xoay người rời đi.
Lâm Chính ăn hai miếng bít tết, uống một ly rượu vang, vô cùng hưởng thụ.
Tô Nhu chỉ nhìn anh chằm chằm, tuy nhìn Lâm Chính ăn có mỹ cảm đặc biệt, nhưng không biết tại sao cô vẫn có chút hối hận vì đã dẫn theo người đàn ông này.
“Anh đi vệ sinh một lát”, Lâm Chính mỉm cười nói với Tô Nhu, rồi đứng dậy.
Nhưng đúng lúc anh đứng dậy…
“Ui da”, phía sang vang lên một tiếng kêu, sau đó một bóng người ngã nhào xuống đất.
“Ông xã, ông xã, anh không sao chứ?”, tiếng kêu kinh hãi vang lên, sau đó một người phụ nữ mặt trát đầy phấn, mặc xường xám xẻ tà vội vàng đỡ một gã béo dưới đất dậy.
Gã béo kia cả người tròn vo, đứng dậy vô cùng khó khăn, dáng vẻ khôi hài khiến mọi người xung quanh cười ầm lên.
Lâm Chính nhíu mày, cảm thấy không ổn.
“Khốn kiếp!”.
Gã béo kia bò dậy, chỉ tay vào Lâm Chính, tức giận chửi mắng: “Mày làm sao thế hả? Có mắt không thế? Có biết là đã va vào tao rồi không?”.
Va vào?
Lâm Chính có thể chắc chắn anh, thậm chí là ghế của anh không hề chạm vào gã béo này.
Rất rõ ràng!
Đối phương đến để gây sự!
Ánh mắt Lâm Chính lóe lên, ngoảnh sang bình thản nói: “Tôi va vào anh sao? Vậy thì xin lỗi, tôi rất xin lỗi anh”.
“Xin lỗi? Xin lỗi cái mả mẹ mày ấy! Nếu chỉ cần xin lỗi là xong thì trên đời này còn gì là công bằng nữa?”, gã béo tức giận chỉ vào Lâm Chính chửi mắng.
Thu hút sự chú ý của không ít khách mời xung quanh.
Tô Nhu cũng nhíu mày đứng lên.
“Vậy anh muốn công bằng thế nào?”, Lâm Chính hỏi gã béo kia.
“Quỳ xuống dập đầu với tao mới coi như có thành ý, hiểu không?”, gã béo tức giận hừ một tiếng.
Quỳ xuống dập đầu?
Quỳ với gã béo này trước bao nhiêu người như vậy? Như thế chẳng phải sẽ mất sạch thể diện? Như thế chẳng phải sẽ hủy hoại một người hay sao?
“Chào anh, có phải anh có hiểu lầm gì không? Nếu là hiểu lầm thì mọi người nói rõ ra là được, không cần phải làm căng như vậy chứ?”, Tô Nhu bước tới, nặn ra một nụ cười nói.
Gã béo liếc nhìn Tô Nhu, đôi mắt bé bằng hạt đậu lập tức tỏa ra tia sáng, nhưng gã nhanh chóng thu lại ánh mắt, hừ lạnh nói: “Cậu ta va vào tôi, thì phải quỳ xuống xin lỗi! Tôi nói cho cô biết, dù các cô có là ai, nếu hôm nay không cho tôi câu trả lời hài lòng, thì không xong với tôi đâu”.