Chương 1316
“Anh… Sóc Phương, anh đừng ức hiếp người quá đáng!”, vành mắt Tô Nhu ngấn lệ, nghiến chặt răng.
“Ức hiếp người quá đáng? Xin lỗi, hôm nay tôi ức hiếp người quá đáng đấy thì đã sao? Kẻ vô dụng như Lâm Chính quả nhiên xứng đôi với cô. Anh ta vô năng, cô đê tiện, vừa rồi anh ta bị tôi đuổi đi một cách thảm hại, bây giờ cô cũng cút nhanh đi! Bắt đầu từ ngày mai, Tập đoàn Duyệt Nhan của cô sẽ trở thành kẻ địch với tôi!”, Sóc Phương cười nhạt nói, trong mắt tràn đầy sự thâm độc.
“Sóc Phương, anh… anh thật khốn nạn!”, Tô Nhu mắng chửi.
“Cô Tô Nhu, nếu cô và anh Sóc Phương đã mâu thuẫn đến vậy, e rằng sau này chúng tôi cũng không làm bạn được nữa!”, lúc này, một người đàn ông hói đầu trong số các khách khứa đi ra, cười đầy giễu cợt, nói với Tô Nhu.
“Không sai, còn công ty chúng tôi nữa!”.
“Tôi tuyên bố, Tập đoàn Hối Hồng chúng tôi hủy bỏ hợp tác tất cả dự án với Quốc tế Duyệt Nhan vô điều kiện!”.
“Còn doanh nghiệp chúng tôi nữa…”.
Nhiều vị khách đứng ra, đồng loạt bày tỏ thái độ.
Tô Nhu lập tức bị cô lập không ai ủng hộ.
Cô trợn to mắt, không tin nổi nhìn bọn họ, nỗi uất ức trong lòng không biết nhiều đến thế nào.
Nhưng giờ phút này, cô còn có cách gì khác? Cô nén nhịn ấm ức và nước mắt, cắn răng, quay người chạy ra khỏi hội trường.
“Đồ đê tiện! Cô sẽ phải hối hận”, Sóc Phương nheo mắt, nói.
Lúc này Smith dường như mới hoàn hồn lại.
“Sóc Phương… anh… anh vừa nói gì? Ai bị đuổi ra ngoài?”, gã lắp bắp hỏi.
Phản ứng của Smith khiến Sóc Phương càng cảm thấy khác thường.
“Anh Smith, anh nói gì cơ?”, Sóc Phương kỳ quái nhìn gã.
“Tôi hỏi anh vừa nãy anh nói gì? Anh… có phải anh đã đuổi anh Lâm Chính ra ngoài không?”, Smith trừng mắt nhìn anh ta, hỏi.
“Đúng vậy, sao thế? Lẽ nào anh Smith quen biết thằng vô dụng Lâm Chính kia sao?”, Sóc Phương hỏi, nhưng đáy mắt tỏ vẻ vô cùng nghi hoặc.
Anh ta vừa dứt lời, Smith bỗng nhiên như bị phát điên, túm lấy cổ áo Sóc Phương, gầm lên: “Ý anh là Lâm Chính từng đến đây… còn bị anh đuổi ra ngoài? Đúng không?”.
“Phải thì sao nào? Anh Smith, chỉ là một thằng vô dụng, sao anh phải kích động như vậy chứ?”, Sóc Phương hất tay Smith ra, lạnh lùng nói.
Smith ngớ người, nhìn Sóc Phương với ánh mắt không thể tin được, sau đó chỉ vào mũi anh ta chửi mắng.
“Anh… Đồ ngu xuẩn!”.
Dứt lời liền quay phắt đi, rời khỏi hội trường.
“Anh Smith! Anh Smith!”, Sóc Phương vội vàng đuổi theo.
Nhưng đối phương không thèm đếm xỉa, bước thẳng vào thang máy.
“Cậu chủ, có chuyện gì vậy? Anh Smith làm sao thế?”, một người của Sóc Phương bước tới, khó hiểu hỏi.
“Anh hỏi tôi thì tôi hỏi ai?”, Sóc Phương dừng bước, nhíu chặt mày, suy nghĩ một lát rồi trầm giọng nói: “Lập tức đi điều tra về tên Lâm Chính này cho tôi, điều tra xem anh ta có quan hệ gì với anh Smith, có tin gì hãy báo ngay với tôi!”.
“Vâng, nhưng cậu chủ, triển lãm của chúng ta… có tiếp tục nữa không?”.