Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 1318



Chương 1318

Anh không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh biết chắc chắn có liên quan đến Sóc Phương…

Đúng lúc này…

Điện thoại của anh rung lên.

Lâm Chính lấy điện thoại ra, ấn vào nút nghe.

“Thầy không sao chứ?”, bên kia điện thoại là một giọng nữ êm tai, chính là giọng nói của Anna.

“Tôi vẫn ứng phó được, nhưng vợ tôi chắc là không được thuận lợi lắm, cô ấy vừa khóc vừa chạy ra, hơn nữa trên mặt còn có một dấu tay, tôi nghĩ rất có khả năng là do Sóc Phương làm”, giọng nói của Lâm Chính không mang theo bất cứ cảm xúc gì.

“Sao lại như vậy chứ? Tên Sóc Phương này đúng là không có phong độ gì cả, một cô gái dịu dàng xinh đẹp mà hắn cũng ra tay đánh được, hắn không xứng làm đàn ông”, Anna kêu lên kinh ngạc.

“Được rồi Anna, tôi phải đi xử lý chuyện này, nếu không có chuyện gì thì tôi tắt máy đây”, Lâm Chính lạnh lùng nói.

“Khoan đã thầy, Smith muốn gọi điện thoại cho thầy, anh ta không dám mạo muội gọi cho thầy nên hỏi tôi. Anh ta có thể xin số điện thoại của thầy rồi gọi cho thầy không?”, Anna dè dặt hỏi.

Lâm Chính chần chừ một lát, bình thản đáp: “Tôi đang ở dưới tầng một, không cần gọi điện thoại đâu, bảo anh ta xuống gặp tôi, tôi mặc vest đen, đang cầm điện thoại”.

“Vâng thầy, xin thầy chờ một lát, tôi sẽ bảo Smith tới gặp thầy ngay”, Anna vội vàng nói rồi tắt điện thoại.

Khoảng mấy phút sau, Smith tóc vàng mắt xanh vội vàng chạy ra khỏi cửa khách sạn.

Đằng sau anh ta là mấy người của Sóc Phương.

Lâm Chính suy nghĩ một lát, rồi bước tới bốt điện thoại ở bên cạnh, nhón châm bạc ra, đâm một cái vào cổ mình, thay đổi dung mạo, sau đó đứng chờ ở ven đường.

Smith nhanh chóng phát hiện ra anh, rồi chạy ngay tới.

“Xin hỏi anh là thầy Lâm sao?”, Smith kích động hỏi đầy cung kính.

“Là tôi đây”, Lâm Chính gật đầu.

“Tốt quá, thầy Lâm, cuối cùng tôi cũng gặp được anh rồi”, Smith lệ nóng quanh tròng, dáng vẻ như gặp được vĩ nhân, định chìa tay ra bắt tay với Lâm Chính.

Nhưng Lâm Chính không chìa tay ra, mà lên tiếng hỏi: “Triển lãm gì đó này là do anh tổ chức sao?”.

“Đúng… đúng vậy… Thầy Lâm, tôi đã biết đại khái sự việc rồi, anh yên tâm, tôi sẽ cho anh một câu trả lời hài lòng”, Smith vội nói.

“Cái đó thì khỏi đi, tôi chỉ muốn biết vợ tôi bị ai đánh”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

Anh vừa dứt lời, Smith như ngừng thở, khuôn mặt tỏ vẻ hoảng hốt, lập tức im bặt.

“Sao vậy? Anh không biết sao?”, Lâm Chính nhìn Smith chằm chằm rồi hỏi.

“Biết… biết một chút, anh Lâm, mong anh đừng giận, tôi nghĩ chuyện này nên giải quyết bằng phương pháp hòa bình”, Smith cười nói.

“Hòa bình?”, Lâm Chính lập tức sầm mặt, ánh mắt đanh lại.

Đôi mắt màu xanh thẫm của Smith không khỏi run rẩy, có chút không đỡ nổi ánh mắt đầy tính xâm lược này của Lâm Chính.

“Anh Smith, nếu anh không muốn giải quyết ổn thỏa chuyện này, thì mời anh đi cho. Không có anh, tôi vẫn giải quyết được”, Lâm Chính mặt không cảm xúc nói.

Smith biến sắc, đang định nói gì đó, nhưng Lâm Chính đã phớt lờ gã, bước vào cửa khách sạn.