Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 1334



Chương 1334

“Á!”

Sóc Phương thét lên, đường gân mạch ở cổ tay bị cắt đứt. Lâm Chính lại vung dao.

Phụt! Kinh mạch ở chân cũng bị cắt đứt.

“Á!”, Lâm Chính vung dao một lần nữa.

Phụt.

Phụt

Trong nháy mắt, toàn bộ hệ thống kinh mạch trên người Sóc Phương đều bị cắt đứt. Lâm Chính là một bác sĩ giỏi, anh biết rõ cấu tạo của các huyện vị, kinh mạch. Lần này với tầm hơn mười nhát dao, Sóc Phương đã hoàn toàn bị tê liệt.

Anh ta trợn tròn mắt, há hốc miệng định nói gì đó nhưng không nói nên lời. Một lúc sau, cả cơ thể Sóc Phương nhuốm đỏ máu. Lúc này, Lâm Chính mới dừng lại.

Sóc Phương của lúc này chỉ còn mỗi hơi thở thoi thóp. Lâm Chính đứng bên cạnh nhìn anh ta bằng vẻ lạnh lùng và từ từ đứng dậy.

“Chắc anh, không trách tôi đấy chứ?”, Lâm Chính nói.

Sóc Phương không thể trả lời được nữa. Lâm Chính nói với Smith đang hóa đá ở một góc: “Smith chỗ này giao lại cho anh đấy, nghe thấy chưa?”

“Hả…thầy…Lâm…tôi…tôi”, Smith giống như kẻ bị lắp. Gã ôm đầu, thậm chí không dám nhìn Lâm Chính.

Lần này thì gã đã hiểu vì sao Anna lại sùng bái và tôn kính Lâm Chính như vậy rồi. Bởi vì người này đúng là một gã điên.

So với gia tộc kia thì việc thích một gã điên có bình thường không nhỉ?

Lâm Chính đã rời khỏi hiện trường, chỉ còn lại Smith đang đờ đẫn ở một góc. Thế nhưng gã nào quan tâm tới những chuyện này, chỉ bần thần chạy đi.

Tiểu Cụ đã quay trở lại. Thấy Lâm Chính không hề đuổi theo mình thì Tiểu Cụ lập tức gọi điện thoại cho gia tộc và lao vào.

“Thần y Lâm dừng tay…Tôi đã thông báo cho gia tộc rồi. nếu như anh còn dám làm gì cậu chủ thì tôi đảm bảo anh sẽ sống không yên đâu”, Tiểu Cụ run rẩy hét lên.

Thế nhưng sau khi bước vào, không thấy Lâm Chính, hắn chỉ thấy Sóc Phương nằm giữa một đống máu.

“Cậu chủ”, Tiểu Cụ gào lên và lao tới. Khi nhìn thấy tình hình thê thảm của cậu chủ thì Tiểu Cụ đã hoàn toàn hóa đá.

“Nhà Tư Mà xong rồi”, chú Trung đứng ngoài cửa từ bao giờ nhìn thấy cảnh tượng đó bèn lầm bầm.

“Chú Trung, cậu chủ…cậu ấy…”, Tiểu Cụ ôm Sóc Phương, khóc thảm thiết.

“Đừng nói nữa”, chú Trung bước vào, nhìn chăm chăm Sóc Phương và trầm giọng: “Lập tức gọi điện điều người tới, lẳng lặng đưa cậu chủ đi điều trị”.

“Vâng…chú Trung”.

“Ngoài ra, chuyện này không được phép nói cho bất kỳ ai. Không được nói với bên ngoài là cậu chủ đã bị đánh bại, rõ chưa?”

“Không nói sao?”, Tiểu Cụ ngạc nhiên: “Chú Trung, giấy không gói được lửa đâu, chuyện này không thừa nhận có tác dụng gì chứ?”

“Đồ ngốc này”, chú Trung hừ giọng: “Dù thần y Lâm có đánh bại cậu chủ thì đã làm sao? Ở đây toàn là người của chúng ta, có ai bên ngoài nhìn thấy gì đâu. Vậy thì nói gì mà chẳng được! Chúng ta nói thực ra thần y Lâm không hề đánh bại cậu chủ, hai bên hòa! Như vậy thì địa vị của cậu chủ vẫn còn. Nhà Tư Mã cũng không phải chịu ảnh hưởng gì nhiều. Như vậy chẳng phải sẽ tốt sao?”