Chương 1336
Tô Nhu không nói gì, nhưng ánh mắt nhìn Lâm Chính đầy nghi hoặc.
“Tiểu Tây!”.
“Sao vậy anh Lâm?”.
“Bỏ bộ quần áo này vào máy giặt giúp tôi với”, Lâm Chính nói.
“Được”.
Thư ký đi đến cửa, cầm bộ quần áo Lâm Chính đặt ở cửa cho vào máy giặt.
Đúng lúc cô ta định ném quần áo vào trong thì liếc thấy bên trong bộ vest vẫn còn mác…
“Ủa? Chẳng phải bộ quần áo này của anh Lâm là do Chủ tịch Tô mua sao? Anh Lâm vẫn chưa cắt mác à?”, cô thư ký lẩm bẩm, cũng không quan tâm mà giật mác ra rồi nhét bộ quần áo vào máy giặt.
Xảy ra chuyện như vậy, nên Tô Nhu vô cùng lo lắng bất an, ngủ cũng không được ngon giấc.
Sáng hôm sau cô liền cùng Lâm Chính trở về Giang Thành.
Tuy đã trở về tập đoàn Duyệt Nhan, nhưng trái tim Tô Nhu vẫn đập thình thịch.
Cô biết lần này mình đã đắc tội với Sóc Phương.
Ở Hoa Quốc, nếu đắc tội với người cấp bậc như Sóc Phương thì e rằng công ty sẽ rất khó phát triển. Hơn nữa, công ty về sản phẩm làm đẹp dưới trướng Sóc Phương cũng rất có tiếng tăm trong ngành. Nếu anh ta rắp tâm muốn xử lý Tô Nhu thì sau này chắc chắn cô sẽ không được yên ổn.
“Chẳng lẽ phải chuyển ngành sao?”.
Tô Nhu ngồi trong phòng làm việc, thở ngắn than dài.
Đúng lúc này, thư ký cầm điện thoại vội vàng đẩy cửa phòng làm việc, kích động nói: “Chủ tịch, Chủ tịch, xảy ra chuyện rồi!”.
“Xảy ra chuyện?”, Tô Nhu sợ đến nỗi đứng bật dậy: “Xảy ra chuyện gì vậy?”.
“Cô mau đọc báo đi!”, thư ký đưa điện thoại cho cô.
Tô Nhu cầm lấy, nhìn một hồi rồi lập tức ngạc nhiên.
“Triển lãm quốc tế Thượng Hỗ bất ngờ hủy bỏ? Smith vội vàng rời khỏi Thượng Hỗ, Tư Mã Sóc Phương không biết đi đâu?”, Tô Nhu mở to mắt, nhìn tiêu đề bài báo, trong đầu ong lên.
“Người trong bài báo nói hình như buổi triển lãm xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vách tường và mặt sàn của tầng đó có vấn đề về chất lượng, tiềm ẩn rủi ro an toàn nghiêm trọng, nên đã vội vàng hủy bỏ. Có người vào trong xem, phát hiện vách tường và mặt sàn ở đó đều bị nứt ra, bây giờ khách sạn đã đóng cửa”, thư ký nói.
“Vậy à…”, Tô Nhu cười chua chát, không nói gì.
Chỉ là hủy bỏ triển lãm, không liên quan gì đến cô, nếu Tư Mã Sóc Phương truy cứu thì vẫn truy cứu được.
Nhưng đáng tiếc quá.
Nếu biết thế này thì chắc chắn Tô Nhu sẽ nghĩ cách kéo dài thời gian đến lúc hủy bỏ triển lãm mới rời đi. Như vậy cũng không đến mức trở mặt với Tư Mã Sóc Phương, có thêm một kẻ thù.
Thôi bỏ đi.
Chuyện đến nước này, đến đâu hay đến đó vậy.
Tô Nhu thở dài nghĩ.
Nhưng đúng lúc này, điện thoại của thư ký bỗng rung lên.
Tô Nhu sửng sốt, liếc nhìn hiển thị màn hình.
“Là điện thoại của lễ tân sao?”, thư ký nói.