Chương 1351
“Sao hả? Đường đường là phòng chủ Kỳ Dược Phòng mà chỉ luyện ra loại độc có trình độ thế này?”, Lâm Chính phủi áo quần, thản nhiên hỏi.
“Chuyện… Chuyện này là sao?”.
Phòng chủ Kỳ Dược Phòng lùi lại nửa bước, ngây ra như phỗng, sau đó mặt mày trở nên dữ tợn, lại chuyển động hai tay rải độc về phía Lâm Chính, gào lên: “Tôi không tin! Ngã xuống cho tôi! Ngã xuống!”.
Trong nháy mắt, bột vụn, thuốc nhão, thậm chí là thuốc nước giống như ám khi bắn về phía Lâm Chính.
Soạt soạt soạt…
Lâm Chính không kịp tránh né, trên người trúng phải mười mấy loại độc dược, chân mềm nhũn ra, suýt chút nữa quỳ xuống đất, miệng có máu đen trào ra…
“Sao? Độc dược của phòng chủ tôi có lợi hại không”?, phòng chủ Kỳ Dược Phòng dữ tợn hỏi.
Nhưng Lâm Chính lại chậm rãi ngẩng đầu lên, lau đi vết máu bên khóe miệng, lộ ra nụ cười lạnh lùng: “Phòng chủ Kỳ Dược Phòng, chỉ được như vậy!”.
Dứt lời, da dẻ năm sáu màu của Lâm Chính dần dần khôi phục, đầu tiên là chuyển thành màu trắng xanh, sau đó dần dần hiện lên màu hồng hào của màu da bình thường.
Cơ thể lảo đảo sắp đổ của anh cũng đứng thẳng trở lại.
Phòng chủ Kỳ Dược Phòng trợn tròn mắt, sững sờ nhìn cảnh đó.
“Chuyện này… không thể nào!”.
Phòng chủ Kỳ Dược Phòng là ai chứ? Độc dược mà ông ta tạo ra có một không hai, hơn nữa còn là cổ độc, vô cùng phức tạp.
Số bột độc mà ông ta vừa tung ra nếu như muốn so sánh thì thậm chí có thế nói chính là Hạc Đỉnh Hồng của thời cổ đại. Trúng phải loại độc này, trừ khi là anh đang nằm ngay trên bàn phẫu thuật, sau đó mời tới những bác sĩ hàng đầu tiến hành cấp cứu, nếu không coi như hết cách.
Vậy mà…thần y Lâm lại có thể giải được độc của ông ta chỉ trong khoảng 10 giây.
Hơn nữa còn dễ như bỡn. Người của Kỳ Dược Phòng trố mắt. Phòng chủ tái mặt, khó mà giữ được vẻ bình tĩnh.
“Cậu đã giải độc như thế nào vậy?”, ông ta đanh giọng.
“Phòng chủ Diêu, chúng ta đều là người trưởng thành cả. Câu hỏi trẻ con như vậy mà ông cũng hỏi được sao? Ông sẽ nói cho đối thủ của ông cách để phối hợp các loại thuốc chắc?”, Lâm Chính điềm đạm lên tiếng.
Phòng chủ khựng người, ánh mắt đanh lại. Ông ta thầm hừ giọng: “Xem ra tôi đã đánh giá thấp cậu rồi. Thần y Lâm, quả nhiên cậu có bản lĩnh”.
“Không phải tôi có bản lĩnh mà là độc dược của ông hạ đẳng quá”, Lâm Chính lắc đầu.
“Láo. Đừng có nói láo sớm như vậy”.
Phòng chủ nội giận, đạp hai chân xuống, tung chưởng khiến một nắm những vật tròn tròn bay về phía Lâm Chính.
Những viên thuốc này bay dày đặc cả không gian, nhưng phạm vi không lớn nên theo lý mà nói Lâm Chính mà phản ứng tốt là có thể né được. Chỉ có điều…anh vẫn đứng nguyên tại chỗ, không hề có ý định né tránh, để cho số hạt kia rơi trúng vào người mình.
Bụp!
Những hạt này tiếp xúc vào da Lâm Chính lập tức hóa thành chất dịch ngấm vào quần áo của anh.
Cơ thể Lâm Chính lập tức xuất hiện những nốt màu vàng. Phòng chủ không có ý định dừng lại, tiếp tục ra tay.
Vụt vụt…
Một nắm thuốc lại được ném ra. Không còn nghi ngờ gì nữa, đám thuốc này đập vào người Lâm Chính lập tức vỡ ra, phát ra khói màu vàng và bị Lâm Chính hít vào cơ thể.