Chương 1360
Tuy nhiên những điều đó không là gì đối với Lâm Chính. Kho thuốc nằm ở giữa của toàn kiến trúc của Kỳ Dược Phòng, nhưng nó không nằm ở trên lầu mà là dưới lòng đất. Đi qua vài tầng bậc cuối cùng thì Lâm Chính cũng đã nhìn thấy kho thuốc của Kỳ Dược Phòng.
Ở đây có hàng chục nghìn hộp thuốc. Mỗi hộp đều là những loại thuốc cực kỳ quý hiếm của khắp cả nước. Lâm Chính nhìn số thuốc trước mặt và nín thở.
“Tạm đủ rồi”.
Sau khi biết được đại cục đã định, Tần Bách Tùng tức tốc từ Huyền Y Phái chạy tới. Ban đầu ông ta cũng không tin, nhưng khi nhìn thấy kho thuốc của Kỳ Dược Phòng thì ông ta hết hồn.
Những việc còn lại anh đều giao cho Tần Bách Tùng và Hùng Trưởng Bạch xử lý. Người của Kỳ Dược Phòng, ai muốn đi, ai muốn ở, Lâm Chính không quan tâm. Thứ mà anh muốn chỉ đơn giản là kho thuốc này của Kỳ Dược Phòng.
Sau khi quay về Huyền Y Phái, Lâm Chính mệt mỏi ngủ một giấc.Sáng sớm ngày hôm sau anh cho người lấy thi thể của Long Thủ ra. Lâm Chính lấy ra một cây nhân sâm.
Nhan Khả Nhi kêu lên: “Sâm Hoàng?”
“Đúng vậy, đây là Sâm Hoàng. Tôi muốn dùng nó trị bệnh cho Long Thủ, nhưng dược tính của Sâm Hoàng quá mạnh, tôi lo Long Thủ không chịu nổi nên không dùng. Giờ tôi đã tìm thấy một ít dược liệu có thể làm thuốc dẫn giúp cho Long Thủ có thể hấp thụ được Sâm Hoàng dễ dàng hơn”.
Lâm Chính vừa nói vừa cẩn thận bẻ rễ của Sâm Hoàng cho vào ấm sắc thuốc. Một tiếng sau, bón cho Long Thủ rồi châm cứu cho ông ta. Mọi người đều khẽ thở dài.
“Anh Lâm Chính, Long Thủ có sống lại được không?”, Tần Ngưng không nhịn được bèn lên tiếng.
“Anh không biết. Có thể thành công, có thể thất bại, hơn nữa…”
“Hơn nữa sao ạ?”
“Hơn nữa dù có sống lại thì cũng lắm là não sống lại, còn người vẫn trong trạng thái bị liệt”, Lâm Chính khẽ nói.
“Vậy chẳng phải là người thực vật sao?
“Có lẽ…là vậy…”
Mọi người sững sờ, không nói gì. Dù sao thì việc cứu sống một người quá khó.
Sau khi được bón thuốc, sắc mặt của Long Thủ hồng hào lên nhiều, không còn vẻ trắng dã của người chết nữa. Lâm Chính dặn dò, cho người chăm sóc Long Thủ. Nếu trong 24 giờ Long Thủ có dấu hiệu hồi phục thì lập tức đưa vào phòng cấp cứu. Còn không thì lại cấp đông, đợi Lâm Chính có cách khác sẽ lại cứu chữa”.
Anh về phòng làm việc, xem giấy tờ mà Tần Bách Tùng đưa tới. Đây chính là danh sách kho thuốc của Kỳ Dược Phòng. Nhìn những tên thuốc hiếm có trong danh sách, Lâm Chính vô cùng kích động.
“Đến cả Thạch Ngả Thảo và Tam Quế Tử mà cũng có nữa. Như vậy thì có thể thử điều chế vài phương thuốc cổ rồi”, Lâm Chính lầm bầm. Anh cầm danh sách trong tay.
Reng reng. Lúc này, điện thoại trên bàn của anh đổ chuông. Lâm Chính chau mày, cầm điện thoại lên nhìn. Là Tô Nhu.
Anh nghe máy…
“Em có việc gì không?”, Tô Nhu hỏi.
“Giờ anh rảnh không?”, Tô Nhu trầm giọng hỏi.
“Cũng tạm”, Lâm Chính liếc nhìn danh sách thuốc rồi cất đi.
“Rảnh thì tới trường tìm Tô Dư đi”.