Chương 1386
“Ngoài ra, cả đời này cậu đừng gặp con gái của tôi nữa, không được xuất hiện trước mặt nhà tôi”, Lưu Mãn San lạnh lùng nói.
“Được”, Lâm Chính gật đầu không chút do dự.
“Lâm Chính”, Tô Dư kêu lên, ôm chặt cánh tay của Lâm Chính.
“Tô Dư, quay lại”, Tô Thái khẽ quát.
“Bố…mọi người đổ oan cho Lâm Chính rồi. Mọi người lầm rồi…”, Tô Dư khóc thút thít. Thế nhưng lời giải thích của cô gái không có tác dụng gì.
“Qua đó đi”, Lâm Chính thản nhiên nói. Tô Dư nghẹn ngào.
“Còn không mau cút đi?”, Lưu Mãn San chửi. Lâm Chính lắc đầu, quay người rời đi.
“Lâm Chính!”, Tào Tiểu Kiều đuổi theo nhưng bị Lưu Mãn San giữ lại.
“Tiểu Kiều, mặc kệ thằng vô dụng đó đi. Nào nào, trưa nay chúng ta ra ngoài ăn chúc mừng nhé”, Lưu Mãn San cười nói.
“Nhưng như vậy không hay mà ạ…”
“Có gì mà hay với không? Hai đưa tương lai là ngôi sao. Hôm nay làm bữa là để chúc mừng cho tương lai tươi sáng thôi mà”.
“Dạ…vâng”.
“Tô Quảng, chú gọi cả Trương Tinh Vũ tới đi”.
“Bà ấy chắc là không tới được”.
“Vậy thì thôi. Nhưng mà Tô Quảng này, tôi cũng chúc mừng chú, Tô Nhu sắp ly hôn với cậu ta, nhà chú cũng sắp thoát nạn rồi”.
“Đúng vậy, thật không ngờ là cậu ta lại bám lấy Tô Dư! Đúng là chẳng ra làm sao cả. Nếu như hôm nay không tới đây thì em còn không biết chuyện này luôn đấy”, Tô Quảng lầm bầm. Chuyện ngày hôm nay cũng khiến ông ta thay đổi hoàn toàn cách nhìn về Lâm Chính. Ông ta định về nhà sẽ thuật lại cho Trương Tinh Vũ. Vẫn chưa ly hôn mà Lâm Chính đã làm vậy rồi, thật chẳng ra thể thống gì.
“Mãn San, sao bà vội vàng muốn chúc mừng thế? Chuyện của Thái Bình phải dàn xếp thế nào?”, Tô Thái bước tới, trầm giọng.
“Bọn họ muốn tiền thì mình đưa tiền thôi, đừng ra tòa. Nếu không, tiền đồ của Tô Dư sẽ bị ảnh hưởng rất lớn đấy”.
“Nhưng…chúng ta lấy đâu ra ba triệu tệ?”, Tô Thái chau mày.
“Ông ngốc thế? Không biết đường đi mượn à?”
“Mượn kiểu gì?”
“Hỏi bạn bè người thân để mượn. Tô Dư sắp nổi tiếng rồi, lẽ nào họ còn không cho mượn sao? Còn nếu không được nữa thì vay lãi cao”, Lưu Mãn San khẽ cười.
“Vậy à? Cũng được nhỉ”, Tô Thái chau mày, gật đầu.
“Đi thôi, đi ăn mừng trước. Sáng ngày mai chúng ta đi gặp bạn bè một lượt. Nếu vẫn không đủ thì chúng ta sẽ đi vay lãi cao. Có con gái bảo bối ở đây, tiền còn thành vấn đề chắc?”, Lưu Mãn San đắc ý, mặt rạng ngời.
Lâm Chính vừa về tới công ty thì Tô Dư gọi điện thoại tới. Anh do dự một lúc nhưng vẫn nghe máy.
“Lâm Chính, xin lỗi, tôi không ngờ sự việc lại thành ra thế này…thật sự xin lỗi…”, Tô Dư nghẹn ngào nói.
“Tô Dư, không cần phải tự trách mình. Chuyện này không liên quan gì tới cô”, Lâm Chính mỉm cười. Tô Dư siết chặt điện thoại, khuôn mặt hiện lên vẻ đau khổ.