Chương 1390
“Thần y Lâm dừng bước”, lúc này, Huyền Dược nãy giờ nhắm mắt bỗng lên tiếng.
“Còn chuyện gì không?”, Lâm Chính nghiêng đầu.
“Chúng tôi có thể học được gì?”, Huyền Dược điềm đạm hỏi.
“Học à?”, Lâm Chính nói: “Học từ kiểm nghiệm thuốc đi”.
“Cái gì?”
“Đó không phải là lớp nhập môn sao? Anh…đang sỉ nhục bọn tôi à?”
Mấy người Vương Băng Điệp tức tới mức muốn nổ tung. Tây Nhu Thiến quay qua trừng mắt với Huyền Dược: “Anh Huyền Dược, anh còn không rõ sao? Trong mắt thần y Lâm chúng ta chỉ là những kẻ vô dụng mà thôi. Anh ta không bao giờ coi trọng chúng ta. Nếu còn ở đây thì chẳng khác gì tự sỉ nhục mình”.
“Nói đúng đấy, anh ta coi chúng ta chỉ là những đứa trẻ”, Vương Băng Điệp cũng vội vàng lên tiếng.
Thế nhưng Huyền Dược chỉ kiên định nói: “Tôi ở lại”.
Cả không gian im lặng như tờ.
“Tôi cũng ở lại”, Tử Dạ mỉm cười, lên tiếng.
“Điều này…”, đám đông trố tròn mắt.
“Người muốn ở lại thì đi tìm Tần Bách Tùng. Người không muốn thì rời đi luôn, Kỳ Dược Phòng khỏi tiếp”.
Lâm Chính bình tĩnh đáp lại rồi rời khỏi phòng. Một lúc sau. Tần Bách Tùng quay trở lại phòng luyện dược tìm Lâm Chính.
“Thế nào?”, Lâm Chính vừa sắc thuốc vừa hỏi.
“Đều ở lại cả rồi, không ai rời đi cả”, Tần Bách Tùng nói.
“Tôi biết mà”.
“Thưa thầy, sao đột nhiên lại không ai đòi đi nữa vậy?”
“Nếu mà họ muốn đi thì đã đi từ lâu rồi, hà tất phải đợi đến bây giờ. Bọn họ làm vậy chẳng qua là diễn kịch mà thôi, muốn làm giá với tôi đó mà”.
“Làm giá sao?”
“Chứ sao nữa? Bọn họ có thể đi đâu đây? Yên Kinh chắc? Ở đó chưa chắc đã coi trọng họ. Ngoài nhà Tư Mã ra thì đối với những nhà khác, bọn họ thuộc dạng cao không tới, thấp không qua. Dù sao ở lại họ cũng học được những thứ tốt hơn. Ngoài Huyền Dược và Tử Dạ, những người khác đều làm giá cả”, Lâm Chính lắc đầu.
“Nếu nói vậy thì bọn họ vẫn không đứng về phe của chúng ta. Bọn họ ở lại chỉ vì lợi ích mà thôi…”
“Muốn người khác quy phục không hề đơn giản như vậy. Có điều tôi cũng không hi vọng bọn họ vì tôi mà bỏ ra công sức. Giữ lại họ là để dành cho lúc đại hội mà thôi”, Lâm Chính nhìn chăm chăm vào lò thuốc.
“Hóa ra là vậy”, Tần Bách Tùng gật đầu.
Lúc này, điện thoại của Lâm Chính đổ chuông. Lâm Chính liếc nhìn màn hình. Là Tô Nhu gọi tới. Anh ấn nút nghe.
“Tô Nhu, sao thế?”, Lâm Chính hỏi.
Thế nhưng đầu dây bên kia là một giọng nam: “Là thần y Lâm phải không?”
Lâm Chính nghe thấy vậy bèn tái mặt: “Ông là ai?”