Chương 1427
“Ồ? Tiểu Tuyết, chuyện này là sao?”, cậu Hàn bật cười nhìn Đường Hồi Tuyết.
“Hàn Thiên, tôi biết anh có ý gì, nhưng tôi nói anh biết, tôi sẽ không đồng ý yêu cầu của anh đâu! Anh từ bỏ ý nghĩ đó đi!”, Đường Hồi Tuyết cắn chặt răng nói.
“Chuyện này thì không do cô quyết”, Hàn Thiên lắc đầu, cười nói.
“Nếu cô Đường đã không nể mặt cậu Hàn thì đừng trách chúng tôi. Này, thằng nhóc kia, mau bò qua đây, liếm đế giày tôi đi!”, Đinh Thu ở bên đó giơ chân lên, để đế giày hướng về Lâm Chính, lạnh lùng nói.
“Ông chủ Đinh, ông định làm gì?”, Đường Hồi Tuyết kinh ngạc.
“Cô Đường, chuyện này không liên quan đến cô, cô cũng đừng quan tâm! Thằng nhóc kia, nếu cậu không ngoan ngoãn làm theo, tôi sẽ sai người đánh gãy chân cậu! Nếu cậu vẫn không bò, tôi sẽ đánh gãy tay cậu, còn không chịu liếm, tôi sẽ cắt lưỡi cậu. Cậu có tin không?”, Đinh Thu nheo mắt nhìn chằm chằm Lâm Chính, nói.
Mặc dù ông ta cũng là người làm ăn, nhưng ông ta khác với Hầu Nam.
Người làm ăn như ông ta… rất độc địa!
Đường Hồi Tuyết sợ đến mức tái mặt.
Lâm Chính nheo mắt lại, sâu trong con ngươi lướt qua tia sáng lạnh lẽo.
“Đừng!”, Đường Hồi Tuyết la lên.
“Nếu không muốn tôi làm như vậy cũng được, chỉ cần cô đồng ý với cậu Hàn, tối nay ở chung với cậu Hàn một đêm là được rồi”, Đinh Thu nói.
Hàn Thiên nhìn Đinh Thu đầy hàm ý, không lên tiếng.
Đường Hồi Tuyết ngồi thẳng xuống ghế, không còn sức lực, tay chân lạnh ngắt, khóe miệng trắng bệch, đã tuyệt vọng đến cực hạn.
Ở chung một đêm?
Thật ra Đường Hồi Tuyết biết ý đồ của Hàn Thiên.
Từ đầu tới cuối anh ta không định lấy Đường Hồi Tuyết, anh ta chỉ muốn chơi đùa mà thôi.
Hàn Thiên là một cậu ấm nổi tiếng trong giới giải trí, phụ nữ trên giường anh ta mỗi tối đổi mỗi kiểu. Đường Hồi Tuyết rất ghét kiểu cậu ấm lăng nhăng như vậy, sao có thể đồng ý với anh ta?
Nhưng bây giờ cô ta đã không còn lựa chọn nào khác.
Dù cho không bảo vệ nhà họ Đường, chỉ là để bảo vệ chồng của Tiểu Nhu, cô ta cũng phải đồng ý.
Đường Hồi Tuyết siết chặt mười ngón tay, lòng bàn tay bị ngón tay bấm rách, áp lực to lớn khiến cô ta không thể kiên trì được nữa, mở miệng chuẩn bị đồng ý…
Nhưng lúc này, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng.
“Tiểu Tuyết sẽ không đi chung với Hàn Thiên, còn chuyện tôi quỳ dưới đất bò qua đó? Cũng không có khả năng! Các người từ bỏ ý nghĩ đó đi!”.
Nghe được lời nói đó, mọi người đều kinh ngạc, nhìn về phía người lên tiếng, lại là Lâm Chính…
“Con mẹ nó, đồ vô dụng mày ở đây nói cái rắm gì vậy? Mau quỳ xuống cho tao!”, Đường Tiểu Thạch tức giận, đứng dậy xông tới, vung tay định đánh về phía đầu Lâm Chính.
Chỉ giây lát sau, bàn tay Lâm Chính lại nhanh hơn một bước, tát vào mặt Đường Tiểu Thạch.
Bốp!
Đường Tiểu Thạch lập tức choáng váng, suýt chút nữa ngã ra đất.
“Á!”, Đường Hiểu Hồng la lên.