Chương 1436
Hàn Thiên có tư cách nói ra lời này.
Trong cả nước, người có thể đối đầu với Hoàng Ngu không ít, nhưng cũng không nhiều.
Còn ở nước ngoài… tay của những người đó còn chưa chạm tới Hoàng Ngu được!
Chỉ một kẻ Lâm Thích Tổ, Hàn Thiên sẽ không quá quan tâm!
Huống hồ, Lâm Thích Tổ cũng không nể mặt anh ta, anh ta cần gì phải nhân nhượng?
“Thế à?”, Lâm Chính bình tĩnh đáp lại một tiếng.
Giám đốc Chu đã tức đến mức phổi sắp nổ tung.
Người khác không biết, nhưng anh ta biết thân phận người này, lập tức vỗ bàn chỉ vào Hàn Thiên, quát lên: “Hàn Thiên! Cậu đừng quá đáng! Cậu Lâm là khách của Dương Hoa chúng tôi, nếu cậu động vào cậu ấy, Dương Hoa tuyệt đối sẽ không tha cho cậu!”.
“Ha! Một giám đốc nho nhỏ mà có thể đại diện cho cả Dương Hoa? Huống hồ, tôi không tin Dương Hoa sẽ vì Lâm Thích Tổ mà khai chiến với Hoàng Ngu chúng tôi! Tôi đã nghe nói Dương Hoa vừa mới đầu tư cho một bộ phim một tỷ, ở thời điểm này mà chọc vào Hoàng Ngu chúng tôi, đó là một sự lựa chọn thông minh sao?”, Hàn Thiên cười híp mắt nói.
Giám đốc Chu giật mình, há hốc miệng không nói nên lời.
Phải, Dương Hoa vừa mới bước chân vào giới điện ảnh và truyền hình, còn đầu tư một bộ phim lớn, đó là bước đầu tiên Tập đoàn Dương Hoa tiến quân vào giới giải trí.
Nếu lúc này đắc tội với Hoàng Ngu, vậy thì tổn thất và ảnh hưởng sẽ không thể đo lường.
Giám đốc Chu do dự, lặng lẽ nhìn Lâm Chính.
Lâm Chính không hề có vẻ tức giận, chỉ bình tĩnh hỏi: “Nói cách khác, anh nhất định phải làm khó Tiểu Tuyết?”.
“Lâm Thích Tổ, anh đừng được nước lấn tới, nể anh có chút quan hệ với Dương Hoa, tôi cho anh chút thể diện để anh rời khỏi nhà hàng này một cách đường hoàng. Nếu anh còn ở đây lải nhải với tôi thì đừng trách tôi trở mặt!”, Hàn Thiên không còn kiên nhẫn, vẻ mặt lạnh đi.
“Thế sao? Vậy thì tôi cũng muốn xem xem thủ đoạn của anh”, Lâm Chính cũng tức giận, ánh mắt nghiêm nghị, sâu trong con ngươi lóe lên vẻ lạnh lùng.
Một giây sau, một bóng người lao tới.
“Đừng!”.
Tiếng la gần như vang vọng.
Mọi người ngạc nhiên, dồn ánh mắt nhìn sang, là Đường Hồi Tuyết.
Cô ta chắn trước mặt Lâm Chính, nước mắt giàn giụa nhìn Hàn Thiên, giọng nói run run: “Anh Hàn, đủ rồi!”.
“Tiểu Tuyết!”, Hàn Thiên nghiêm mắt nhìn.
Đường Hồi Tuyết đột nhiên quay người lại, đau khổ nhìn Lâm Chính: “Lâm Chính, anh không thể nghe tôi rời khỏi đây được sao? Tôi đã nói chuyện ở đây không liên quan đến anh, anh còn ở lại đây làm gì?”.
“Tiểu Tuyết, Tiểu Nhu đã dặn tôi phải giúp cô giải quyết chuyện ở đây…”.
“Chuyện này không còn liên quan gì đến anh nữa rồi!”.
“Tôi có năng lực giải quyết!”.
“Tôi không muốn nghe! Bây giờ tôi chỉ cầu xin anh mau đi đi! Rời khỏi đây nhanh đi có được không? Anh chỉ là một kẻ ở rể! Anh chỉ là một kẻ vô dụng ăn bám! Anh dựa vào đâu mà giải quyết giúp tôi?”, Đường Hồi Tuyết gào lên xé ruột xé gan, sau đó chụp lấy con dao trên bàn, đặt sát nơi ngực Lâm Chính, điên cuồng hét lên: “Anh còn không mau cút đi, anh có tin tôi đâm chết anh không? Đồ vô dụng! Mau cút đi!”.