Chương 1457
Mọi người bàng hoàng. Đây là hợp đồng nợ định kỳ.
“Bà là Lưu Mãn San phải không? Chúng tôi là công ty cho vay Hằng Định, lúc trước bà mượn của công ty chúng tôi 3 triệu 7, giờ phải trả rồi”, người đàn ông đeo kính mỉm cười.
“Hả?”, Lưu Mãn San há hốc miệng.
Tô Nhu lập tức nói: “Vay nợ không phải sẽ có hẹn ngày trả nợ sao? Mới được có vài ngày mày? Sao các người đã tới đòi nợ rồi? Làm gì có chuyện như vậy chứ?”
“Đúng vậy. Lúc đó không phải tôi vay nửa năm sao? Mới có vài ngày mà các người đã vội tới đòi là có ý gì?”, Lưu Mãn San vội vàng nói theo.
Người đàn ông đeo kính lắc đầu: “Bà đâu có vay nửa năm, bà vay ba ngày mà”.
“Cái gì? Ba ngày?”
Bà ta trố tròn mắt. Tô Thái bước lên, xem hợp đồng.
“Dòng ba trang thứ hai đã viết rất rõ rồi. Thời gian mượn là ba ngày, ở đây còn có chữ ký và dấu vân tay của bà. Giấy trắng mực đen, đừng có nói là chúng tôi làm càn nhé” ,người đàn ông đeo kính mỉm cười.
Tô Thái trố tròn mắt, hai tay run rẩy, ông ta cứ thế ngất đi.
“Ông Thái, ông Thái”.
“Anh cả”.
Tô Quảng và Trương Tinh Vũ vội vàng đỡ Tô Thái. Lưu Mãn San vừa khóc vừa day nhân trung của Tô Thái.
Lâm Chính ngồi xuống, ấn nhẹ vài cái, Tô Thái mới từ từ tỉnh lại. Ông ta ngồi dậy, tát thẳng vào mặt Lưu Mãn San.
Bốp. Một nửa mặt Lưu Mãn San lập tức sưng vù.
“Sao tôi lại lấy một kẻ ngu ngốc như vậy làm vợ chứ?”, Tô Thái tức giận nói.
“Rõ ràng…tôi ký nửa năm! Sao giờ lại trở thành ba ngày chứ? Sao lại thế…?”, Lưu Mãn San cảm thấy uất ức vô cùng.
“Vậy lúc ký bà có…đọc hợp đồng không?”, Tô Thái tức giận hỏi.
“Chuyện…chuyện này…”, Lưu Mãn San lắp bắp.
Đọc hợp đồng sao? Lúc bà ta mượn tiền chỉ hùng hùng hổ hổ làm cho xong, làm gì xem hợp đồng. Bà ta cảm thấy đối phương sẽ không dám lừa mình
Nhưng rõ ràng là đối phương đã gài bẫy bà ta. Có lẽ họ cũng không ngờ rằng Lưu Mãn San lại dễ dàng lọt hố như vậy.
“Đồ ngốc này…”, Tô Thái khóc dở mếu dở.
“Các người lừa người ta. Bác tôi không xem hợp đồng, theo lý mà nói thì hợp đồng này không có hiệu lực”, Tô Nhu vội vàng nói.
“Có hiệu lực hay không thì cũng không đến lượt cô quyết. Giấy trắng mực đen rành rành ở đây. Nếu mà không trả thì chúng ta gặp nhau ở tòa”, người đàn ông cười nói.
Tô Nhu lập tức á khẩu.
“Thôi,nchấp nhận đi”, Tô Thái thở dài: “Tình hình bên ngoài các người cũng thấy đấy, nếu hôm nay các người đòi chúng tôi trả từng đó tiền thì chúng tôi cũng không có. Chi bằng cho chúng tôi thêm ít thời gian, đợi chúng tôi bán đồ đạc có tiền rồi sẽ trả hết, được không?”
Tô Thái thực sự hết cách rồi. Tới nước này ông ta đành phải đối diện với sự thực mà thôi. Dù có táng gia bại sản thì cũng phải chấp nhận.
Thế nhưng người đàn ông đeo kính chỉ lắc đầu cười: “Các người nhầm rồi, các người nợ chúng tôi không chỉ có 3 triệu 7 mà là 7 triệu 4 nhé, hi vọng các người hiểu cho rõ”.