Chương 1459
Đầu tiên là Cung Hỉ Vân, giờ lại tới Tần Bách Tùng…Không thể nào trùng hợp như thế được, chắc chắn là có người giở thủ đoạn.
“Tình hình hiện tại của Tần Bách Tùng thế nào?”, Lâm Chính hỏi.
“Nghe nói, sắp không ổn rồi…chủ tịch Lâm, cậu mau tới”, Mã Hải nói giọng khàn khàn.
Lâm Chính vội vã chạy đến Học viện Huyền Y Phái.
Lúc này, cửa học viện đã đóng, Hùng Trưởng Bạch đang làm chủ mọi việc.
Long Thủ sống dở chết dở, Tần Bách Tùng lại xảy ra chuyện, Học viện Huyền Y Phái có thể nói là vô cùng hỗn loạn, đầy rẫy nguy cơ.
“Thầy!”.
Lâm Chính vừa xuống xe, Hùng Trưởng Bạch đã dẫn theo các lãnh đạo cấp cao chạy tới.
“Anh Lâm, cứu ông nội em với!”, Tần Ngưng đỏ cả mắt, nghẹn ngào nói.
“Em yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu”, Lâm Chính an ủi mấy câu.
Sau đó, anh đi theo Hùng Trưởng Bạch vào phòng phẫu thuật của Huyền Y Phái.
Lúc này, tình trạng của Tần Bách Tùng vô cùng xấu, người đầy máu me, đã hôn mê bất tỉnh.
Bác sĩ phụ trách phẫu thuật cho ông ta lập tức đi tới.
“Viện trưởng Lâm, vết thương của cụ Tần rất nghiêm trọng, một cánh tay và một chân của ông ấy bị gãy, nhiều chỗ trên người đã gãy xương. Ngoài ra còn kiểm tra được, có thể cơ quan nội tạng đã bị thương! Tình hình không khả quan cho lắm…”.
“Lấy châm lại đây!”.
Lâm Chính quát khẽ.
Người bên cạnh lập tức chuẩn bị châm.
Lâm Chính lấy châm bạc ra, phong tỏa mạch của Tần Bách Tùng, sau đó bắt đầu xử lý vết thương, tống máu bầm ra, khâu gân mạch lại.
Mỗi một bước đều vô cùng nghiêm túc, cũng vô cùng tỉ mỉ.
Người xung quanh lập tức vây lại, nghiêm túc quan sát.
Những bác sĩ ở bên ngoài đến Học viện Huyền Y Phái học tập thì mở to mắt, lấy điện thoại ra quay cảnh Lâm Chính chữa trị.
Đây là thần y Lâm đấy!
Có thể tận mắt nhìn thấy thần y Lâm ra tay, đó là chuyện hạnh phúc đến thế nào.
Nhiều người cảm thấy phấn khởi lẫn kích động.
Lâm Chính chữa trị cho Tần Bách Tùng không hề có động tác gì màu mè, chỉ cực kỳ đơn giản, dốc hết toàn lực, không hề qua loa.
Dù sao đây cũng là học trò đầu tiên của anh, cũng là cánh tay đắc lực của anh.
Anh sẽ không giữ lại chút gì vào lúc như thế này.
Dần dần, nhờ tác dụng của châm bạc và dược vật của Lâm Chính, các dấu hiệu sự sống của Tần Bách Tùng dần dần ổn định lại.
“Có rồi! Có rồi!”.
“Không hổ danh là thần y Lâm!”.
“Y thuật thế này đúng là tuyệt diệu, Hoa Đà tái thế!”.
Người xung quanh tán thán không thôi, ai nấy thở phào nhẹ nhõm.
Tần Ngưng âm thầm lau nước mắt nơi khóe mắt, vẻ mặt kinh hoàng lộ ra chút nhẹ nhõm.