Chương 1464
“Sao cơ? Cậu đang nói gì vậy? Còn nữa, các cậu là ai? Dựa vào đâu mà bắt tôi? Cảnh sát! Cảnh sát! Đánh người rồi!”, người tên Liễu Mục kia la hét om sòm, không ngừng giãy giụa.
Lâm Chính phất tay: “Lôi xuống, chặt đứt tay chân, sau đó băm nát ra cho chó ăn!”.
“Vâng, cậu Lâm!”, Từ Thiên không chút do dự, lại phất tay cái nữa, liền có người lôi hắn ra khỏi phòng giam.
Liễu Mục nghe thấy thế thì kinh hãi biến sắc, vội vàng kêu lên: “Dừng… dừng tay!”.
“Tôi hỏi anh lần cuối, rốt cuộc là ai sai khiến anh?”, Lâm Chính lạnh lùng hỏi.
Liễu Mục há miệng, còn định ngụy biện, nhưng cuối cùng… hắn vẫn thỏa hiệp.
Thực ra hắn biết người trước mặt mình là ai, cũng biết Từ Thiên.
Với tính khí của loại người như Từ Thiên, băm vằm chặt chém gì đó tuyệt đối không phải là nói đùa.
Thực ra sau khi bị bắt, Liễu Mục đã biết lần này mình toi đời rồi. Hắn vốn định bỏ trốn, nhưng đối phương hành động quá nhanh, hắn còn chưa kịp thu dọn đồ đạc, thì người của Từ Thiên đã tìm đến tận cửa.
Đến nước này thì đã trăm miệng khó cãi…
“Tôi nói… tôi nói… Chủ tịch Lâm, cậu… cậu đừng làm bừa…”, Liễu Mục muốn khóc mà không có nước mắt.
“Ồ, anh biết tôi hả?”, Lâm Chính nheo mắt hỏi.
“Đương nhiên là biết rồi, tuy cậu ít khi xuất hiện trên truyền thông, nhưng trên mạng vẫn có ảnh chụp và video về cậu mà”.
“Là anh khuyên Lý Nam uống rượu đúng không? Có phải anh đã thêm thuốc gây ảo giác vào trong rượu của anh ta không?”, Lâm Chính hỏi.
“Đúng… đúng vậy…”, Liễu Mục chần chừ một lát rồi đáp.
“Liễu Mục… là anh hại tôi thật sao?”, Lý Nam kinh ngạc hỏi.
Liễu Mục chẳng nói chẳng rằng.
“Khốn kiếp!”.
Lý Nam nổi giận đùng đùng, định xông tới, nhưng do tay bị còng, anh ta không thể lao tới gần Liễu Mục được, chỉ đành trừng mắt chửi mắng.
Liễu Mục sợ hãi lùi lại mấy bước.
Từ Thiên vội vàng ấn Lý Nam xuống.
“Mẹ kiếp, mày hãm hại tao, Liễu Mục, tao có mắt không tròng mới làm bạn với người như mày!”, đôi mắt Lý Nam đỏ ngầu.
Lâm Chính phất tay, ra hiệu cho Lý Nam yên lặng, sau đó nói tiếp: “Anh cho anh ta uống uống gây ảo giác, sau đó bảo người lừa anh ta rằng con gái bị ốm, bảo anh ta lái xe về, chắc anh biết tuyến đường về nhà anh ta chứ gì? Hơn nữa chắc hẳn thuốc gây ảo giác của anh không phải là thuốc độc bình thường, mà là một loại thuốc mới. Nếu tôi đoán không nhầm, uống thuốc này vào thì khi nhìn thấy màu sắc đặc biệt nào đó sẽ có hiệu quả kích thích. Tôi nghĩ chắc là màu vàng nhạt chứ gì? Dù sao chiếc sơ mi mà tôi mặc cũng có màu vàng nhạt”.
Anh vừa dứt lời, Liễu Mục liền biến sắc.
“Kế hoạch này của anh đúng là vô cùng kín kẽ, nếu để người gây tai nạn nghĩ rằng đây là một vụ việc ngoài ý muốn, thì còn ai nghĩ rằng vụ tai nạn giao thông này là cố ý chứ? Không thể không nói người đứng sau anh rất thông minh, chỉ đáng tiếc kẻ chủ mưu trăm điều kín kẽ lại để lộ một sơ hở. Hắn ta làm mọi chi tiết đều rất chặt chẽ, chuyện gì cũng suy tính tỉ mỉ, nhưng lại lơ là một điều duy nhất, đó chính là nhỡ không đâm chết tôi thì phải làm sao. Đây cũng là rủi ro lớn nhất của hành động này, bởi vì một khi tôi không bị đâm chết, thì chắc chắn sẽ vạch trần được kế hoạch của hắn. Tôi nghĩ chắc là hiện giờ hắn đã biết tôi điều tra ra được hắn rồi”.