Chương 1472
Huống hồ những người này đều bằng xương bằng thịt, thân pháp dù tốt, nhưng có thể nhanh bằng súng đạn sao?
Không khí vô cùng nặng nề ngột ngạt.
Khí thế giương cung bạt kiếm.
Nhưng thế gia Tư Mã không hề sợ hãi.
Tư Mã Tàng còn cười lớn, nhìn Lâm Chính với dáng vẻ đùa cợt: “Tôi còn tưởng thần y Lâm là người thông minh tuyệt đỉnh, sáng suốt bình tĩnh, không ngờ hôm nay được gặp, cậu không chỉ ngu xuẩn, mà còn kích động lỗ mãng. Tôi đánh giá cao cậu rồi, đánh giá cao cậu rồi, ha ha ha…”
Tiếng cười đầy khinh bỉ và châm chọc.
Ngay cả Trịnh An Sơn cũng không khỏi lắc đầu, ánh mắt nhìn Lâm Chính không còn sự tán thưởng như lúc trước nữa, mà thêm phần khinh thường.
Dù sao hành động này của Lâm Chính cũng quá kích động, quá ngu ngốc.
Người của thế gia Tư Mã dám đến, chẳng lẽ lại sợ chiêu này của anh?
Hơn nữa mời người ta đến dự tiệc lại sắp xếp nhiều người thế này, bày một bữa Hồng Môn Yến, như vậy chẳng phải nói cho đối thủ biết mình tài hèn sức mọn, chỉ có thể dựa vào võ lực cấp thấp nhất để trả đòn sao?
Đúng là hạ sách!
“Nhìn nhầm rồi, nhìn nhầm rồi, trước kia tôi vẫn luôn nhìn nhầm rồi”, Trịnh An Sơn lắc đầu thở dài nói.
“Hiếm khi được nghe ông Trịnh nói những lời này, thú vị, thú vị, chuyến đi đến Giang Thành lần này cũng đáng”, Tư Mã Tàng cười lớn.
Đám người của thế gia Tư Mã ở bên cạnh cũng không khỏi phì cười.
Nhưng đúng lúc này…
Pằng!
Một tiếng súng vang lên.
Ai nấy run lên, vội vàng nhìn qua, thấy ở chiếc bàn trước mặt Tư Mã Tàng có một cái lỗ đang bốc khói.
Đó là vết đạn.
Còn trong tay Lâm Chính không biết đã cầm một khẩu súng từ khi nào.
Họng súng đang chĩa về phía Tư Mã Tàng.
Nụ cười của ông ta đông cứng lại.
Người của thế gia Tư Mã biến sắc, ai nấy xông tới, vây lấy Tư Mã Tàng, sợ Lâm Chính nổ súng bắn luôn ông ta.
“Thần y Lâm, cậu muốn giết tôi thật sao?”, Tư Mã Tàng trầm giọng nói.
“Ông tưởng tôi nói đùa sao?”, Lâm Chính mặt không cảm xúc đáp.
“Cậu không nghe rõ những lời tôi đã nói lúc trước sao?”, Tư Mã Tàng lạnh lùng nói: “Nếu chúng tôi xảy ra chuyện, cậu tưởng bạn bè người thân của cậu sẽ bình an vô sự sao…”
“Bọn họ chết thì cứ chết!”.
Không chờ Tư Mã Tàng nói xong, Lâm Chính đã ngắt lời ông ta.
Ông ta hơi sửng sốt nhìn Lâm Chính.
Anh lạnh lùng nói: “Dù sao ông cũng đã động đến người bên cạnh tôi, nếu tôi không bảo vệ được bọn họ thì sớm muộn bọn họ cũng sẽ bị ông bức hại, tôi thà giết ông trước còn hơn, để gia chủ của thế gia Tư Mã chôn cùng người thân bạn bè của tôi, cũng coi như vinh dự của bọn họ. Tôi muốn xem ai sẽ cảm thấy vụ làm ăn này đáng giá hơn”.