Chương 1496
Tiếp theo sẽ là sự tấn công của ba nhà còn lại.
Lâm Chính suy đoán, e rằng nơi tiếp theo nhà Tư Mã tấn công sẽ là Huyền Y Phái.
“Có lẽ mình nên chủ động chuẩn bị chút quà tặng tiếp đãi bọn họ!”, Lâm Chính lạnh lùng lẩm bẩm.
Lúc này, điện thoại vang lên.
Lâm Chính liếc mắt, người gọi đến lại là Hạ Thu Ân.
Anh nhấn nút nghe.
Nhưng bên kia điện thoại không phải giọng của Hạ Thu Ân, mà là Hạ Quốc Hải.
“Thần y Lâm, cho hỏi cậu còn bao nhiêu thuốc tăng thọ?”, Hạ Quốc Hải gấp gáp hỏi.
Sụt! Sụt!…Tiếng húp sụp soạp vang lên…
Lúc này tại phòng bệnh cao cấp của bệnh viện Nhân Dân Yên Kinh đang vậy kín người. Mọi người trợn tròn mắt nhìn Trương Sư Hà đang ngồi trên giường bệnh và ăn hết sạch bát cháo với trứng bắc thảo.
Ông cụ đặt bán xuống, tỏ vẻ do dự: “Còn không?”
Đám đông hoàn hồn, vội vàng nói: “Còn…còn! Ông đợi chút ạ”.
Một lúc sau, một người nhà họ Chương lập tức mang vào một bát cháo tươi ngon khác. Chương Sư Hà thổi cho bớt nóng rồi lại húp sụp soạp.
Ông cụ ăn không khác gì một con sói đói. Ba bát cháo vào bụng, ông cụ Chương thở hắt ra, tinh thần rõ ràng là tỉnh táo hơn nhiều, mặt đỏ hồng hào. Đám đông trố tròn mắt, nhìn ông cụ bằng vẻ không dám tin.
“Ông, ông thật sự không sao chứ ạ?”, mọi người dè dặt hỏi.
“Có sao hay không thì đợi bác sĩ kiểm tra rồi có kết quả thì chẳng phải là biết ngay hay sao? Kiên nhẫn chút đi”, Chương Sư Hà mỉm cười.
Lúc này, ông cụ nói vô cùng rành rọt. Đám đông nhìn nhau. Bác sĩ Triệu cầm kết quả báo cáo bước vào.
Ngoài bác sĩ Triệu thì còn có không ít các chuyên gia khác của bệnh viện cũng có mặt. Mọi người đều cảm thấy không thể tin được, đặc biệt khi nhìn thấy ông cụ.
“Bác sĩ Triệu tới rồi? Ồ, giáo sư Bạch cũng có mặt à?”Chương Sư Hà cảm thấy bất ngờ vì những người này cũng có mặt.
“Bác sĩ Triệu, tình hình sức khỏe ông cụ nhà tôi thế nào rồi?”, một người nhà họ Chương lên tiếng.
“Theo như kết quả tôi vừa có được…thì toàn bộ chỉ số sức khỏe của ông cụ Chương đều đang ở mức đạt chuẩn, huyết áp, lượng đường trong máu…đều bình thường…”, bác sĩ Triệu nhìn báo cáo và lên tiếng, dù ông ta cũng không dám tin.
Thế nhưng…đây đúng là kết quả vừa kiểm tra cho Chương Sư Hà mà. Cả nhà họ Chương sững sờ.
“Vậy…theo như kết quả này thì tình hình của ông cụ…chẳng phải là giống y người bình thường sao?”
“Không thể nào, tôi nhớ là ông cụ bị một số bệnh mà, sao giờ lại bình thường hết cả vậy?”
“Là kỳ tích của y học à?”
“Bác sĩ Triệu, có khi nào kết quả của ông là nhầm không?”
Nhà họ Chương nhao nhao cả lên.
Nhưng bác sĩ Triệu chỉ lắc đầu, đanh mặt: “Tôi trịnh trọng nói lại một lần nữa, kết quả trong tay tôi không thể sai được. Ngoài ra, giáo sư Bạch, viện trưởng Vạn cũng đã đích thân xem kết quả này rồi. Nếu mọi người không tin thì có thể hỏi bọn họ”.
“Nhưng trước đó cũng chính mọi người nói là ông cụ nhà chúng tôi đã chết. Giờ lại nói là ông ấy không những hồi phục mà còn hồi phục như người bình thường. Rốt cuộc bệnh viện các ông là thế nào vậy?