Chương 1505
“Vâng”, đám học trò của ông ta vô cùng hưng phấn.
Nhưng đúng lúc này, một học trò đột nhiên chạy tới.
“Thầy ơi, hình như thần y Lâm không đến được!”.
“Tại sao? Cậu ta sợ rồi à?”, Mạnh Châu cười hỏi.
“Không phải ạ, anh ta vẫn đang khám cho bệnh nhân, nói rằng chắc phải muộn một chút, bảo thầy chờ thêm”.
“Vậy sao?”.
“Thầy chúng ta trong một buổi sáng đã khám xong cho gần 100 bệnh nhân mắc bệnh khó trị, mà đến bây giờ thần y Lâm vẫn chưa xong. Chắc đây chính là sự khác biệt giữa thần y và lang băm nhỉ?”.
“Ha ha, với y thuật như thế này, sao thần y Lâm có thể thi với thầy chứ?”.
“Phải đấy, kết quả của trận thi đấu này đã rõ rành rành rồi”.
Đám học trò nịnh hót.
Mạnh Châu cười khẩy, vung tay lên: “Đi, theo tôi đi tìm thần y Lâm!”.
“Đi nào, đi nào!”.
“Đi tìm thần y Lâm!”.
Đám người hò hét, rít rít đi theo Mạnh Châu tiến về phía tòa nhà khám bệnh ở chính giữa.
Nhưng còn chưa vào cửa đã nghe thấy những tiếng kích động hoặc mừng rỡ của các bệnh nhân.
“Thần y Lâm không hổ là thần y Lâm, thật là thần kỳ!”.
“Tôi bị cái nhọt này bao nhiêu năm, không ngờ thần y Lâm lại xử lý nó một cách thành thạo và nhanh chóng như vậy”.
“Của ông có là gì chứ? Trước kia tôi bị tai nạn lao động khiến gân mạch hoại tử, cánh tay không cử động được nữa. Thần y Lâm chỉ châm cứu mấy cái, tay của tôi cứ như mọc lại lần nữa vậy”.
“Có thần y Lâm ở đây thật là tốt quá”.
Những tiếng khen ngợi lọt vào tai đám người Mạnh Châu đang bước tới.
Mạnh Châu nhíu chặt mày, khuôn mặt tỏ vẻ không vui.
“Mẹ kiếp, chắc chắn những người này bị thần y Lâm lừa”.
“Cũng không hẳn là bị lừa, chắc chỉ là mấy bệnh bình thường, được thần y Lâm chữa khỏi mà thôi”.
Đám học trò bàn tán.
“Hừ, cứ vào xem thế nào”, Mạnh Châu không phục, hừ lạnh một tiếng, rồi nhanh chân bước vào tòa nhà.
Vừa vào đến nơi, Mạnh Châu đã sửng sốt.
Chỉ thấy lúc này, cả tòa nhà vô cùng yên tĩnh.
Đúng vậy, cực kỳ yên tĩnh.
Rõ ràng trong ngoài tòa nhà này chen chúc đầy người, nhưng… tất cả bọn họ đều cực kỳ yên lặng.
Không một ai làm ồn.
Ai nấy ăn ý ngồi yên một chỗ, thậm chí cho dù đi lại cũng cố gắng không phát ra tiếng động nào.
Bọn họ xếp hàng tuần tự, kéo dài từ một hội trường khá lớn ra tận ngoài cửa như một con rồng dài ngoằng.
Mạnh Châu cả kinh, nhìn về phía hội trường kia, có thể nghe thấy một số âm thanh phát ra từ đó.
Đó là tiếng của Lâm Chính.